Chương 21

7.2K 678 57
                                    


Sở Huyền dư quang liếc đến hai bóng người, dừng động tác trên tay, hướng tới chỗ cửa nhìn lại.

Người nọ so với Nhan Mộng Sinh lùn hơn một chút, Sở Huyền tầm mắt vẫn không nhúc nhích mà dừng trên người thiếu niên nghịch sáng kia.

Thiếu niên áo trắng cả người tản ra khí chất ôn nhu như ánh mặt trời, khuôn mặt khí chất thanh tú mang theo một chút tính trẻ con như bạch ngọc nõn nà, đôi mắt trong sáng, đang nhìn lại mình.

Sở Huyền nháy mắt liền đoán được anh ta là ai.

Xa Ôn Thư, ôn nhu thiện lương giống như thiên sứ.

Đinh Tiểu Huy nhìn thấy Sở Huyền cư nhiên thái độ khác thường, nhìn thiếu niên kia biểu tình nháy mắt thay đổi, cũng thấy Nhan Mộng Sinh cùng chính mình biểu tình không giống nhau.

 Nhan Mộng Sinh nhìn thấy con mắt nai con của Sở Huyền thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Xa Ôn Thư, mày cũng hơi hơi nhíu.

Hai người đi đến, Sở Huyền từ trên sô pha nhảy xuống, chậm rãi đi đến trước người Xa Ôn Thư, nhìn ánh mắt thiếu niên áo trắng giống  như ngôi sao lấp lánh trong trời đêm lóe sáng sáng lên, đôi mắt hạt châu xinh đẹp một chút cũng không chớp, Sở Huyền biết rõ cố hỏi nói: "Anh là......"

Xa Ôn Thư đôi mắt mỉm cười, càng thể hiện nét ôn nhu trên người anh, mà thanh âm anh càng là nhu hòa tràn ngập từ tính, "Tiểu Huyền chào em, anh là bạn của anh em  Xa Ôn Thư."

Sở Huyền nghe âm thanh ôn nhu như thế, đột nhiên liền nhớ tới Xa Ôn Thư  trong truyện có bao nhiêu đáng thương, mặc dù bị bạn bè phản bội cũng chỉ là tự mình ngậm đắng nước cay, nhớ tới Xa Ôn thư  tác giả miêu tả kia mưu trí, cậu đều nhịn không được vành mắt đỏ.

Nhìn thiếu niên trước mắt cười đến trong sáng như thế, Sở Huyền lại sâu kín mà liếc liếc mắt một cái Nhan Mộng Sinh, trong ánh mắt tràn ngập lên án.

Nhan Mộng Sinh: "......?"

Sở Huyền nhẹ nhàng mà túm qần áo Xa Ôn Thư, nãi âm mềm mại: "Anh ơi em thực thích anh, gặp khuôn mặt đệ nhất của anh liền rất thích."

Xa Ôn Thư thụ sủng nhược kinh, anh quay đầu đi nhìn thoáng qua Nhan Mộng Sinh, phát hiện Nhan Mộng Sinh nguyên bản mặt không có biểu tình liền càng thêm lãnh đạm, ẩn ẩn có thể nhìn thấy biểu tình xụ xụ.

"Cậu không cao hứng sao?" Xa Ôn Thư ra tiếng dò hỏi.

Nhan Mộng Sinh nhấp môi một chút, nhăn mày đẹp phản bác nói: "Mình có cái gì không cao hứng?" Cúi đầu nhìn đứa em trai nhỏ cũng nhìn Xa Ôn Thư Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh trong lòng liền rất khó chịu.

Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt mà hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy hắn hừ lạnh thanh âm thực nhẹ, trên thực tế hai người bên cạnh đều nghe được.

Sở Huyền dùng ánh mắt hỏi Xa Ôn Thư, "Tôn đại Phật này vì cái gì lại không vui?"

Xa Ôn Thư chậm rãi lắc đầu, động tác thực nhẹ rất nhỏ, ý bảo anh cũng không biết vì cái gì. Nhìn đứa nhỏ trước mắt đôi mắt đen nhánh không rõ nguyên do mà chớp chớp, miệng nhỏ phấn nộn không tự giác mà chu lại, hai bên gương mặt hơi hơi phồng ra, quả thực rất manh. Xa Ôn Thư bản thân liền rất thích trẻ con, Sở Huyền đáng yêu như vậy, càng là chọc trúng chỗ mềm trong lòng anh.

[Edit] Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác_HoànWhere stories live. Discover now