CHAP 24. MỌI THỨ CỦA ANH SẼ LÀ TÔI LO ( Quá Khứ)

92 5 0
                                    

🐢" Nhất Bác à! Tiêu Chiến...Anh ấy khoẻ rồi chứ?".

Giờ ra chơi dưới căn tin trường, Hạo Hiên vừa ngồi uống nước vừa hỏi Cậu, Nhất Bác tay chăm chăm bấm điện thoại, lúc sau mới thở dài ngước mặt lên trả lời.

" Khoẻ hơn rồi! Sắc mặt cũng khá hơn không còn tiều tụy như trước, vẫn còn lười ăn lắm chẳng đủ bữa gì cả".

" Còn ai làm Anh ấy ra nông nổi đấy nữa, nếu mày không bỏ Anh ấy ở lại thì Tiêu Chiến đã không bị ốm mấy ngày như thế đâu, thật chẳng hiểu nổi mày kiểu gì? Có hai cái ô cũng không cho Anh ấy mượn, bây giờ cất công lo lắng từng chút một! Thật chẳng hiểu mày luôn đấy."

Y ngồi đối diện thẳng thừng trách móc Cậu, Vương Nhất Bác chẳng nói câu nào, lời Hạo Hiên nói quả đúng, tự hỏi lúc đấy sao Cậu lại nhẫn tâm đến thế, giương đôi mắt nhìn Anh đi bộ về giữa trời mưa tầm tã mà chẳng hề thương cảm, bây giờ lại vất vả đi lo lắng hằng đêm, sáng nào cũng phải thức dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho cả hai, như này quả thật gậy ông đập lưng ông là không sai.

Vương Nhất Bác mệt mỏi đi ra quầy nước bỏ mặc y ngồi đó, Cậu nhìn ta phía cửa, nắng hôm nay thật đẹp, tâm trạng Nhất Bác cũng không hẳn là tệ nhưng lúc này....

" Mẹ Nó! Mày mù à mà không nhìn thấy tao đứng đây, đổ hết nước vào áo tao rồi".

Cậu học sinh khối dưới không biết đi đứng kiểu gì va phải Cậu, làm đồ hết nước lên áo Nhất Bác, Cậu học sinh cuống cuồng xin lỗi nhưng Nhất Bác chẳng hề chấp nhận mà còn vung tay đấm một cái rõ mạnh khiến nam sinh ngã nhào xuống đất miệng chảy máu.
" Xin lỗi! Mày nghĩ làm xong là xin lỗi được à, đứng dậy nói chuyện với tao NHANH LÊN."

" Hức...Anh à....em xin lỗi..."

* BỘP*

" Giờ về ra sân bóng rổ gặp tao, vụ này chưa xong đâu".

Vương Hạo Hiên bên này nghe có người chửi bới ồn ào, y đứng dậy chạy ra chỗ Nhất Bác, cảnh tượng trước mắt là người dưới đất khóc lóc van nài xin lỗi, người phía trên tức giận nắm lấy cổ áo nhấc mạnh lên chửi rủa liên tục.

" Nhất Bác...tha cho thằng bé đi...về lớp đã, ở đây có camera".

" Mày bỏ tao ra...nó không bồi thường thì hôm nay tao phải bồi cho nó mấy cái đấm...".

" Đủ rồi đấy! Bình tĩnh lại đã, chỉ là đổ nước lên áo thôi mà...đi về đã".

" Súc vật cút khỏi khuất mắt tao". Vương Nhất Bác lớn giọng làm cậu nam sinh giật mình sợ hãi chạy nhanh đi, Cậu gạt mạnh tay Hạo Hiên ra.

" Từ lần sau chuyện của tao không cần mày xen vào, nó là người gây sự cần gì phải bỏ qua, loại chó chết".

Vừa nói vừa nhặt cái áo dính nước trên nền đất bỏ đi lên lớp, Hạo Hiên dưới này chống tay vào hông nhìn cậu bạn của mình mà lắc đầu, sao Nhất Bác lúc nào cũng tính tính côn đồ như thế, cứ động tí lại đánh nhau, suốt năm học mà Cậu suýt bị kỷ luật vì việc này, ông Vương cũng cảnh cáo Cậu mà Nhất Bác chẳng bỏ vào tai. Người như Cậu mà cũng có thể dịu dàng với Anh, một con sư tử hung tợn mà cũng có lúc quan tâm đến thỏ con kia sao? Vương Nhất Bác thật sự thay đổi chỉ với một mình Anh?

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now