CHAP 90. KHOẢNG CÁCH

32 2 0
                                    

🐢 " Đáng sợ....Cậu đáng sợ...Biến ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy ai hết...Cậu là đồ khốn, đồ cặn bã".

Tiêu Chiến uất ức ở trong vòng tay kia, Anh dùng cánh tay nhỏ bé đập mạnh vào lưng Cậu ý bảo Nhất Bác hãy buông mình, vì Cậu sợ mất Anh nên không dám bỏ ra. Lăm năm trước Tiêu Chiến cũng đã từng sang Pháp rồi bỏ Cậu lại như thế, Vương Nhất Bác phải chịu đựng trong khoảng thời gian dài sống trong vô vọng, lần thứ hai sau vụ tai nạn ấy Tiêu Chiến hôn mê nằm trên giường bệnh, chẳng ai có thể chăm sóc Anh ngoài Cậu, một Vương Nhất Bác đa tình, sầu đa cảm ấy luôn  một mực bên cậu con trai hai mươi lăm tuổi không rời.

Vương Nhất Bác nhất quyết không để mất Anh lần thứ ba, mặc kệ cho Tiêu Chiến có mắng chửi, dù Anh có coi Cậu là cái gai trong mắt thì  Nhất Bác cũng vẫn lặng im lắng nghe, chịu đựng.

Cái giá của sự hạnh phúc trong thời gian trước đến bây giờ chính là sự ràng buộc. Nó trói chặt Nhất Bác trong sự đau đớn đến tột cùng, một thứ tình cảm mà Cậu nghĩ cả đời này mình chẳng thể kiếm được người thứ hai như Anh, cứ nghĩ mãi mãi Tiêu Chiến sẽ bên mình đến hết cuộc đời nhưng ông trời thật trớ trêu với cuộc tình ấy, Cậu ghét cái trò chơi này, ghét cái thứ trò chơi mà làm người khác quên đi mình.

Cứ ngỡ trong quá khứ Cậu gọi Anh là tiện nhân, đó là trò chơi mà Vương Nhất Bác tạo ra để thỏa mãn thú vui, hai từ tiện nhân ấy cả đời Cậu cũng không muốn nói lại. Đối với Vương Nhất Bác! Tiêu Chiến không phải là người như vậy, Anh quan trọng hơn với tất cả những gì Cậu có, dù Vương Nhất Bác có thể đánh đổi bằng cả trái tim mình, si tình ngu ngốc đến vậy mà tình cảm ấy chẳng được đáp lại.
Nhớ một người mà chẳng thể nói...Yêu một người mãi chẳng thể quên. Anh và em sau này cũng sẽ hạnh phúc....Chỉ là không cùng nhau thôi.

Cậu đã sai ở đâu chứ? Vương Nhất Bác tự hỏi bản thân mình đã sai ở đâu mà đến bây giờ phải chịu hàng ngàn đau đớn đến vậy, tim Cậu như có hàng ngàn vết dao cứ vào, Vương Nhất Bác không muốn nhìn thấy Tiêu Chiến như bây giờ, Cậu muốn Anh quay về lại quá khứ, Vương Nhất Bác muốn nhìn thấy Tiêu Chiến ngây thơ như trước kia, nhưng giờ đây vĩnh viễn người ấy chẳng thể nở nụ cười với Cậu, Anh coi Vương Nhất Bác là người xa lạ, Tiêu Chiến càng làm tổn thương đến Cậu mà Vương Nhất Bác vẫn đâm đầu vào yêu.

Là em quá ngu ngốc hay Anh không nhận ra tình cảm ấy.

Để có được trái tim của Anh em phải mang cả trái tim của mình ra để trao đổi, nhưng sau bao lần em cho đi chỉ nhận lấy đau thương.

Em sợ nhìn thấy ai đó bước ra khỏi cuộc đời mình nên có lẽ đóng chặt cánh cửa lại là điều tốt nhất, nhưng Anh vẫn cứ vô tình như vậy,  chân thành bước vào cuộc đời em rồi lại lạnh lùng đi ngang qua thế giới của em.

Dành tất cả cho cuộc tình ấy nhưng rồi nhận lại được những gì, chỉ sót lại những khoảng trống trong lòng chẳng được lấp đầy, đến lúc nào đó trái tim cạn kiệt những cảm xúc khi tổn thương đi đến cực đại bất cứ lúc nào trái tim cũng có thể nát ra.

Quả thật! Giờ đây em đã hiểu không phải cứ xa là nhớ, mà cảm thấy nhớ nhất khi ở gần nhưng chẳng phải của nhau, mà coi nhau như người xa lạ.
Khoảng cách của hai ta giờ đây càng trở nên xa cách và nhạt nhòa. Em chẳng thể buông bỏ Anh, chỉ biết tạm gác những đau đớn ở đó, cho chúng xếp chồng lên nhau, khó khăn mở lời, chỉ biết cầu xin Anh ở nhớ ra mình.
Có lẽ kiếp sau hai ta sẽ làm lại từ đầu, hạnh phúc bây giờ quá xa vời, trái tim cũng đã tiêu tàn, hai tứ giá như có lẽ chỉ một mình em hiểu được, trái tim lão ấy cũng chẳng được sưởi ấm.....
Em không muốn đánh đổi yêu thương nhưng sự hy sinh ấy Anh cũng chẳng thể nhìn nhận.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now