CHAP 169. CỎ HÉO HOA TÀN

20 0 0
                                    

🐢 Biết là Nhất Bác vẫn còn hôn mê, nếu tình trạng cứ tiến triển xấu như thế này có Cậu sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, Tiêu Chiến buồn lắm, từ sáng đến giờ bản thân vẫn chỉ một cảm xúc, không ăn không uống, Anh còn chẳng thèm lo cho giấc ngủ của mình mà chỉ chực chờ bên cạnh, đọc sách rồi trò chuyện cùng với Cậu.
Bên ngoài cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong là nỗi đau như xé ra sẽ thịt, cả nửa ngày Anh vẫn trò chuyện với Cậu khá khá, trước khi đi làm thủ tục cho Nhất Bác thì Tiêu Chiến cố dành một chút ít thời gian bên cạnh để trò chuyện với chàng trai đang ngủ kia.

Cậu cũng đã ngủ được một giấc dài rồi, vào tầm xế chiều như bây giờ Tiêu Chiến đang còn ở nhà nấu bữa tối để cho Nhất Bác đi học về, hai người còn dành thời gian bên nhau tận hưởng hoàng hôn trên bãi biển, Anh nhớ khoảng thời gian ấy của hai người lắm, thật hạnh phúc biết bao khi vẫn có Nhất Bác kề bên, giấc ngủ sâu như thế này thì biết đến bao giờ Cậu mới tỉnh lại, làm sao Tiêu Chiến có thể chờ đợi một khoảng thời gian dài như thế? Anh đau lắm, nỗi đau chẳng thể nói ra lời mà chỉ giữ kín nó trong lòng âm thần chịu đựng.

" Chiến Ca, sau này Anh có đồng ý lấy em không?".

" Chiến Ca, lấy em nhé".

" Chiến Ca... ôm em, mau ôm em... Nhất Bác lạnh, Nhất Bác lạnh lắm".

" Chiến Ca, Anh thích con trai hay con gái, hay Anh sinh ba đứa thôi nhé, em sợ Anh đau lắm"

" Chiến Ca, đệ đệ yêu Anh".

Trong đầu Anh bây giờ văng vẳng chỉ toàn là giọng nói của Cậu, mọi ký ức và lời hứa cứ thế ùa về cùng một lúc, chỉ toàn thấy bóng dáng của cún con khi bên Anh, Cậu muốn Anh ôm mình, muốn sau này sẽ lấy Tiêu Chiến và Anh sẽ mãi mãi là người của Cậu..... Thì ra đây chính là cảm giác đau đớn nhất mà trước kia Nhất Bác đã từng chịu đựng, suốt một tháng Cậu ròng rã bên Anh không dám đi đâu và bây giờ Tiêu Chiến cũng sẽ như vậy.

Chẳng lẽ lần này Anh sẽ vĩnh viễn mất đi Cậu thật sao? Tại sao tình cảm của hai người lại cứ phải dở dang như vậy, sao hạnh phúc lại dừng chân vào tình cảnh trớ trêu như thế này. Cứ ngỡ cả hai sẽ đến được với nhau, Anh và Cậu cùng xây dựng hạnh phúc cho riêng mình nhưng ông trời lại ép buộc Nhất Bác phải mang trong người hai căn bệnh quái ác.
Tiêu Chiến không dám nhớ lại đến thời gian mà tối hôm qua khi chỉ một mình Anh đứng ở bên ngoài đưa đôi mắt sợ hãi nhìn vào căn phòng phẫu thuật, lúc đấy Tiêu Chiến mới cảm nhận được bản thân mình đau đến nhường nào, cảm giác như sắp mất đi người mình thương cứ mỗi ngày lại lớn dần lên, dù cho cả hai phía đều cố gắng đến mấy thì tình yêu cũng chẳng về tới đích, mọi thứ lại quay trở về với vạch xuất phát ban đầu.... Anh phải biết mình chống chọi với khó khăn trước mắt như thế nào khi thiếu đi một nửa của đời mình.

Hiện giờ hơi thở của Cậu vẫn còn yếu lắm, ba máy oxy cũng chẳng thể lấy lại được dung tích phổi của người ấy, nếu trái tim của Nhất Bác nhìn qua thì sẽ thấy nó không hề đập, vì cơ thể mất quá nhiều máu khiến nó chỉ có thể hoạt động chậm hơn và yếu dần đi, vết thương ở sau gáy của Cậu được khâu cẩn thận và kỹ lưỡng, sáng nào Anh cũng phải dậy sớm rồi lấy nước thuốc rửa sạch đi miệng vết thương.
Tiêu Chiến chỉ cầu mong nó sẽ không tái phát trở lại, chỉ muốn cuộc sống từ nay trở về sau của Cậu không còn chịu đau đớn, giày vò về thể xác nữa, Nhất Bác đã chịu đau nhiều rồi, Tiêu Chiến không muốn nhìn thấy Cậu phải chịu đau lần thứ hai, càng không muốn nhìn thấy Nhất Bác phải chịu dằn vặt như thế nữa.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now