CHAP 161. LO LẮNG

45 0 0
                                    

🐢 Vương Nhất Bác mỉm cười khi nhìn thấy Anh, Cậu đưa đôi mắt nặng trĩu, mờ nhạt lên nhìn người con trai đang ngồi bên cạnh, chậm rãi nâng cánh tay lau đi từng giọt nước mắt lăn trên đôi má của Tiêu Chiến, Nhất Bác biết rõ bản thân mình đang ở đâu, biết tại sao Tiêu Chiến cứ không nắm tay Cậu mà không rời nửa bước.

Muốn gọi tên Anh nhưng chẳng nói được hơi nào, càng cố gắng mình lại càng khó thở, hiện tại Nhất Bác không muốn nhìn thấy thỏ con kia khóc, chỉ muốn ôm Anh vào lòng vỗ về nhưng điều đó Cậu làm cũng không xong.
Nhìn thấy Nhất Bác đang yếu ớt cố với tay lên thì Anh mới vội vã lại gần, run rẩy nắm lấy hai bàn tay đã lạnh ngắt kia, biết bệnh tình của Nhất Bác ngày càng trở nên nặng nên Cậu phải nằm im, không được cử động mạnh, Tiêu Chiến hơi cúi xuống xót xa lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mi của Nhất Bác, cơ thể đau như vậy mà Cậu vẫn có thể cười được, Anh bây giờ giận lắm chứ, vừa giận lại vừa thương người ấy, chỉ muốn mắng cho Cậu một trận nhưng điều ấy Anh đâu có làm được, nức nở hỏi han Nhất Bác từng câu một.

" Nhất Bác, em thấy thế nào rồi? Trong người có mệt ở đâu không? Đừng cử động mạnh quá, em còn đang truyền nước đấy.... Tay em vẫn còn đau nên đứng với lung tung, Anh ở đây, vẫn ở đây với em mà".

Càng nói Tiêu Chiến như muốn khóc oà lên, Anh cố nén tất cả vào trong để không phát ra tiếng, âm thầm nói chuyện với Cậu, đắp cái chăn cao lên cổ người ấy để giữ ấm, Vương Nhất Bác không muốn nằm mãi như vậy, Cậu lại càng khó chịu khi nhìn thấy người mình yêu khóc mà không thể an ủi, Nhất Bác cố gắng lấy hơi để nói chuyện với Anh, cái giọng khàn khàn nghe còn chẳng rõ câu nào.

" Chiến Ca... Đừng khóc nữa, em... em không muốn nhìn thấy Anh như vậy, Anh khóc! Em sẽ đau lắm".

Vừa nói Cậu vừa đau đớn ôm lấy ngực, cánh tay bị truyền nước đã tím bầm lên và đông máu lại mà Nhất Bác vẫn muốn nhấc nó lên lau nước mắt cho Anh, phần đầu bị băng gạc quấn quanh trắng xoá, gương mặt tái xanh lại mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người ấy, Tiêu Chiến nhất định không được khóc, vì không muốn thấy Cậu phải đau nên cố gượng cười.

" Được rồi! Nghe theo em, Anh sẽ không khóc nữa.... Em đừng sợ, có Anh ở đây rồi, ngày hôm nay Anh sẽ ở lại đây với em cho đến khi phẫu thuật".

" Em.... em bị bệnh gì? Sao phải phẫu thuật chứ?".

Nghe đến hai từ phẫu thuật mà Tiêu Chiến thốt ra làm Nhất Bác sợ hãi vô cùng, Cậu không hiểu mình bị bệnh gì mà phái phẫu thuật ngay, Tiêu Chiến còn chưa kịp nói thì Cậu đã vô vội đống giấy tờ nhàu nát trên bàn, vội vàng mở ra xem, hai dòng chữ cuối cùng được in đậm nhất là tên của hai căn bệnh lớn, ghi chú thời gian cần thực hiện ca phẫu thuật cấp tốc rơi vào ba ngày sau.

Nhất Bác sợ hãi không tin vào những thứ ghi bên trong, thì ra Tiêu Chiến đã thấy nó trước Cậu nên Anh mới đau đớn hơn, thảo nào từ nãy đến giờ Anh cứ khóc mãi, dù Nhất Bác có an ủi thì cũng không nghe. Tiêu Chiến vội chạy lấy nó lại từ tay Cậu, điên tiết để nó sang một bên, quay lại nhìn người ấy đang thất thần trên giường bệnh, Vương Nhất Bác nhìn Anh, Cậu sợ hãi không thôi.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Donde viven las historias. Descúbrelo ahora