CHAP 152. YÊU NGHIỆT

38 1 0
                                    

🐢 " Nhất Bác, Anh buồn ngủ rồi, đừng học nữa được không? Em cũng vừa làm chuyện đó với Anh xong, nó vẫn còn đau lắm.... Bây giờ chúng ta đi ngủ, được không?".

Tiêu Chiến ngồi trên đùi Cậu, gục mặt vào ngực người ấy mà mê man nói, Vương Nhất Bác trìu mến một tay xoa nhẹ lưng Anh, tay còn lại vẫn lách cách bấm laptop, yêu chiều xin lỗi người ấy.

" Được rồi! Là em sai, Là em làm Anh đau rồi... từ lần sau em hứa sẽ nhẹ hơn, được không?".

Vương Nhất Bác biết mình đã làm Tiêu Chiến đau rời, cơn đau dưới hạ thân của Anh âm ỉ từ nãy đến giờ vẫn chưa hết, Nhất Bác chỉ dùng tay chứ không dám mạnh bạo làm thứ gì khác nhưng sức lực Tiêu Chiến sao chịu được chứ, cũng khá lâu rồi mới động vào nơi tư mật ấy nên nó khá chặt, Vương Nhất Bác cứ cố nới lỏng mãi nhưng lại làm người mình yêu bị thương.

Gió khẽ rít từ bên ngoài vào nên Tiêu Chiến hơi rùng mình, co người lại rúc sâu vào lòng người ấy, Cậu ôm thật chặt thỏ con đang đau khổ kia, Nhất Bác biết mình hôm nay cũng khá sơ suất, nếu như Cậu bôi trơn trước cho Anh thì cũng đâu có sảy ra chuyện như hiện tại. Nhất Bác rầu rĩ bặm chặt môi, cúi xuống hôn vào đôi má đang phiếm hồng của người kia.

" Đợi em một chút nhé, làm xong chúng ta sẽ đi, ngủ, chiều nay thức dậy em sẽ đưa Anh đi chơi và ngắm phố đêm, Anh có thích không?".

" Ừ, em thích đi đâu Anh cũng sẽ đi với em.... Nhất Bác chu đáo quá".

Tiêu Chiến vừa nói vừa nghịch nghịch chỗ yết hầu trước mặt mình, Vương Nhất Bác cũng đâu có cản, Anh hôn nhẹ lên nơi đó rồi nâng gương mặt Cậu lên nhìn cho thật kỹ, hai người mặt đối mặt, cảm giác này thật quá quen rồi, môi của cả hai chỗ nào cũng bị sứt, Tiêu Chiến âu yếm hôn lên trán Cậu, nhẹ nhàng nói.

" Vậy là cả cuộc đời từ nay về sau Anh sẽ giao phó nó cho em, cả cơ thể này sẽ là do em quản, chúng ta đã là ngươi yêu của nhau rồi, nên chuyện sinh con chúng ta để sau có được không? Nếu mỗi ngày em đều hành Anh như vậy thì chiếc eo này chắc chết mất.... Cún con không thương Anh sao?."

" Không được nhé! Mỗi ngày chính là mỗi ngày, tối đến Anh sẽ về bên em, chẳng phải chúng ta sẽ cùng tâm sự giãi bày sao? Nếu Anh không thích thì mỗi tuần bốn lần cũng được, nếu Anh cứ cấm như vậy thì em không nhịn nổi đâu, Anh là không yêu em?".

" Ah~ Vậy thì sẽ đau lắm, Anh không chịu được đâu.... Em lúc nào cũng muốn ăn sạch Anh, nằm dưới đau lắm, Anh muốn nằm trên cơ, em không cần làm gì cả, Anh sẽ chủ động làm cho em".

Vương Nhất Bác bật cười với sự tính toán của Anh, dù nằm ở đâu thì Tiêu Chiến sẽ chẳng tránh được cái đau, Vương Nhất Bác lưu manh vuốt vuốt sống mũi Anh, nhẹ nhàng hôn lên hõm cổ người ấy, Cậu âm thầm nói.
" Được, vậy Anh sẽ nằm trên.... Nhưng chính Anh là người chủ động làm cho em đấy nhé, em mà không sướng là Anh bị phạt nặng hơn đấy".

" Vậy cún con cứ từ từ tận hưởng, Chiến Chiến đây sẽ làm em sướng". Anh lặng lẽ thì thầm bên tai Cậu.
Vương Nhất Bác chính là vậy, luôn luôn muốn nhìn thấy Tiêu Chiến phải chủ động trước mặt mình và làm theo những việc Cậu muốn, Anh mà làm không đúng theo ý Nhất Bác thì sẽ bị phạt nặng hơn, Tiêu Chiến sao hiểu được câu nói ấy là thế nào, cũng đâu biết được hình phạt mà Cậu làm ra lại ê nhức cả eo.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Donde viven las historias. Descúbrelo ahora