CHAP 138. HẠNH PHÚC QUÁ XA VỜI

28 1 0
                                    

🐢 Em và Anh rồi ai cũng sẽ hạnh phúc.... Chỉ là không hạnh phúc cùng nhau....

Có những thứ đi rồi em mới cảm thấy hối tiếc vì không biết trân trọng, nhưng có những thứ mất đi rồi em mới nhẹ nhõm nhận ra "Đáng lẽ ta phải từ bỏ nó từ lâu lắm rồi".

Lần cuối cùng em khóc vì Anh, em sẽ ngừng khóc và ngừng cả sự yêu thương, và cái lạnh giá nhất không phải là khi mùa đông sang, mà là sự vô tâm hời hợt từ người mà em đã coi là tất cả.

Anh có biết không, em mệt lắm, em mỏi lắm,… em nhớ Anh lắm. Em cô đơn mà không ai thấu hiểu, em buồn mà không ai cùng chia sẻ. Đau khổ nhất là khi yêu ai đó, thương ai đó mà không thể ở bên, không thể nói ra nỗi lòng của mình với người ấy và Anh cũng như vậy, Anh như một cuốn tiểu thuyết mà em chưa thể hiểu hết, tình cảm của Anh nhẹ nhàng như gió đến với em thật dễ rồi cũng dễ dàng bỏ em đi, xa Anh rồi, em cứ nghĩ mình cứ yêu bừa một ai đó là xong. Nhưng yêu thương đâu phải vậy, khi tình cảm của em vẫn hướng về ai đó.

Em biết tình yêu phải bắt đầu từ hai phía, Anh không yêu nhưng em vẫn cố chấp, kẻ tiện nhân của năm nào mà em đã từng ghét bỏ, từng đánh đập mà bây giờ lại đem lòng đi yêu đến cùng.

Em đã vứt bỏ cả tuổi thanh xuân, chỉ để yêu Anh! Và em chưa từng hạnh phúc, dù chỉ một ngày. Em đã vứt bỏ cả bản thân mình vì một người, mà không cần biết ngày mai sẽ ra sao. Nhưng đến cuối cùng, vẫn chỉ em là người tồi tệ!

Đã từng có một người, dạy em biết thế nào là yêu, thế nào là nhớ nhung. Nhưng giờ chỉ là chuyện của quá khứ. Giờ đây Anh đã hạnh phúc bên ai khác, đã tìm được hạnh phúc của riêng mình rồi để em ở lại thế giới tối tăm như bây giờ, tình cảm giữa hai ta đã sứt mẻ như vậy thì có làm mọi cách cũng không thể gắn hằn lại được.
Nhiều lúc em đã muốn quên Anh nhưng bản thân không đủ can đảm để làm điều đó, Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, ánh mắt của Anh không còn dịu dàng nữa, không còn ngây thơ nữa, không còn trong sáng nữa. Ánh mắt của Anh đã học đươc cách biết hoài nghi, biết lạnh lùng, biết mưu sát. Ánh mắt của Anh hiểu được sự lạnh lẽo, hiểu được sự lừa dối và hiểu được những thứ dối trá và vĩnh viễn quên đi lời hứa mà hai ta cùng thề ước.....

Đời này, kiếp này có lẽ chúng ta sẽ chẳng gặp lại nhau.

Em không trách ai đó vì đã làm em thất vọng.

Mà chỉ trách bản thân em đã hy vọng từ Anh… quá nhiều!

Nếu buông tay là sẽ mất tất cả. Vậy liệu nắm chặt có giữ được gì không. Đã thuộc về nhau thì có mất cũng sẽ tìm lại được. Còn không là của nhau thì ngay bên cạnh cũng không thấy được nhau.

Ngày anh đến em cười vui hạnh phúc. Ngày Anh đi, nỗi buồn nơi khóe mắt. Em không đủ cao thượng để chúc Anh hạnh phúc bên người khác. Nhưng em luôn mong Anh vui vẻ trong cuộc đời này. em không thể coi hai chúng ta là bạn tình yêu đã đi đến bước này tại sao lại chấm dứt chứ..... Cuối cùng thì em vẫn là kẻ thua cuộc bại trận dưới trướng của Anh, Anh đã có hạnh phúc riêng của mình rồi, người ấy chắc chắn sẽ tốt với Anh lắm, cũng đâu có giam cầm   và quát mắng Anh như em....

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now