CHAP 95. SỰ THẬT

43 0 0
                                    

🐢 " CON MẸ NÓ TIÊU CHIẾN! Anh muốn chết có phải không! Đi ra ngoài này cho tôi".

" Đừng mà...Em đừng đánh Anh...Anh đau...hức..."

Trong giấc mơ Tiêu Chiến thấy cậu thiếu niên năm đó nắm tóc mình lôi ra ngoài, Anh thân tàn ma dại nằm dưới nền đây lạnh lẽo chịu từng đòn đánh đập dã man từ Nhất Bác dáng xuống người, cơ thể Anh chỗ nào cũng bầm tím, chỗ nào cũng chỉ toàn là viết thương, vết sứt sát, Tiêu Chiến van xin nhưng chẳng có tác dụng gì. Anh thoi thóp lấy cánh tay bé nhỏ để che đi từng đòn đánh của Vương Nhất Bác.

" Ngu xuẩn! AI CHO ANH CÁI QUYỀN BỎ TÔI ĐI HẢ? Tôi yêu Anh đến vậy mà sao Anh lại không biết, Anh còn không thèm để ý đến tình cảm ấy rồi gạt bỏ chúng, Anh đang muốn đùa với lửa đúng không?".

Cậu mạnh bạo lắm lấy cổ áo Anh xốc ngược lên, để mặt hai người đối diện với nhau, Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn người con trai đang khóc lóc kia, Cậu thích nhìn Anh với bộ dạng như thế này, thích nhìn Tiêu Chiến dưới thân mình mà van xin, Vương Nhất Bác gằn từng chữ quát vào mặt Anh. Hỏi tại sao Cậu yêu Anh đến vậy mà Tiêu Chiến lại không để tâm đến, Anh bỏ Cậu đi không một lời từ biệt.

Vương Nhất Bác như hóa kẻ điên liên tục đánh đập vào người Anh, nặng lời mắng chửi, xúc phạm.

" TIỆN NHÂN! ANH NÓI ĐI, TÔI PHẢI LÀM NHƯ THẾ NÀO THÌ MỚI VỪA LÒNG ANH HẢ?".

Đôi mắt Anh đã ướt nhẹp từ lâu, Tiêu Chiến sợ hãi không muốn nhìn thấy Cậu, Anh nhắm nghiền mắt lại nhưng bị Vương Nhất Bác ép phải mở mắt ra bắt Tiêu Chiến nhìn mình, nhìn người con trai mà sức mấy năm qua đã điên cuồng tìm Anh, yêu Anh đến điên dại.
Gương mặt người ấy dần dần hiện rõ trên từng đường nét, tất cả những gì trên khuôn mặt đều giống từng chút một như bức tranh Anh vẽ, Tiêu Chiến bị đè nén dưới đất, bị bóp cổ đến nỗi không thở được, đánh mạnh vào tay Nhất Bác bảo Cậu buông ra.

" Nhất Bác....Em bỏ Anh ra đi...Anh mệt rồi.... hức...Anh không muốn ở đây...Em đánh Anh...hức, cả đời này Anh hận em".

* CHÁT*

Vương Nhất Bác liền giáng một cái tát thật mạnh vào mặt của Anh, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt khinh thường, hơi cúi xuống hôn lên hõm cổ người kia.

" Anh hận tôi cả đời cũng được! Anh bỏ tôi đi, tôi còn chưa chặt chân Anh là may rồi đấy, muốn Anh là của riêng tôi thì việc gì tôi cũng có thể làm. Tôi yêu Anh thì phải lên vĩnh viễn cả đời này Anh chỉ thuộc về mình tôi, Tiêu Chiến ngoan, sinh con cho tôi! Được không?".

" Không...đồ khốn...Cậu bỏ tôi ra, tôi không muốn, cậu đừng có vấy bẩn tôi".

Tiêu Chiến hoàn toàn bại trận trước Cậu, bị Vương Nhất Bác mạnh bạo ném lên giường, con sư tử mất tính kiềm chế mạnh bạo đè Anh dưới thân, mạnh bạo xé chiếc áo trên người Anh thành từng mảnh ném xuống dưới đất, kẹp chặt Tiêu Chiến làm Anh không thể nào thoát được, chiếc quần nhỏ của Anh bị Vương Nhất Bát tụt xuống, nơi tư mặt dần dần hiện rõ trước mặt Cậu, banh mạnh hai chân Tiêu Chiến ra, thô bạo đâm C.ự.v.ậ.t to lớn gân guốc nổi gồ lên cắm ngập sâu bên trong nơi cúc h-u-y-ệ-t đáng thương ấy.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now