CHAP 117. ẤM ÁP

11 0 0
                                    

🐢 Buổi tối của mùa đông dù có lạnh đến mấy nhưng cũng thật ấm áp khi có người mình yêu ở bên cạnh, trong căn phòng bếp yên tĩnh ấy chỉ nghe thấy tiếng dao thái hoa quả, tiếng xào nấu thức ăn, cùng với tiếng mắng của chàng trai bảo người bên cạnh không được ăn vụng.

Cậu và Anh đứng bên cạnh dính chặt với nhau, Tiêu Chiến đảm nhiệm làm tất cả các món ăn còn Nhất Bác cứ nằng nặc bên cạnh đòi thò tay vào để làm giúp nhưng bị Anh lấy đũa đánh mạnh vào tay bảo Cậu mau ra ngoài ngồi, việc bên trong này mọi thứ Tiêu chiến sẽ xử lý.

Từ trước đến giờ tính tình Nhất Bác vẫn vụng về, động vào cái gì là vỡ cái đấy, cái bát mà Tiêu Chiến nhờ rửa hộ mà Cậu làm cũng không xong, trơn tuột khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành. Anh đứng nhìn Nhất Bác mà chống tay vào hông lắc đầu, cảm thấy mệt mỏi vô cùng khi dính phải cái đuôi cứng đầu như thế.

" Đừng động vào lung tung, để im đấy tôi dọn cho".

Vẫn là Anh cẩn thận từng chút một, đeo găng tay vào nhặt từng mảnh sành dưới đất bỏ vào cái sọt rác bên cạnh, Vương Nhất Bác đứng phía trên nhìn Tiêu Chiến lúi húi dọn đống đồ bừa bộn mà mình gây ra, Cậu cảm thấy có lỗi lắm, Anh đã bảo Cậu ra ngoài kia nhưng Nhất Bác bác lại ương bướng vẫn một mực trong này nên bây giờ sự việc mới thành ra như thế. Cậu thấy bản thân mình chẳng ngoan ngoãn một chút nào, chỉ biết cúi mặt xuống hối lỗi.

" Chiến Ca.... Em xin lỗi, từ lần sau em sẽ chú ý hơn.... Em biết lỗi rồi".

Anh cũng chẳng nói gì, gương mặt trở nên càng nghiêm khắc, không thèm nhìn Cậu một cái, chỉ tập trung vào món mình đang làm. Hôm nay Quản Gia có việc bận nên không ở đây, Tiêu Chiến lại mở lòng xuống dưới nhà làm bữa tối cho cả hai nhưng cái đuôi cứ bám Anh từ chiều đến bây giờ vẫn chưa cắt đứt được, lải nhải bên tai khiến Anh thấy phát mệt. Tiêu Chiến có quay sang bảo Cậu nói ít thôi nhưng Vương Nhất Bác đâu có nghe, lại có hứng nói nhiều hơn, Cậu kể hết chuyện từ trường học cho đến đường đua khiến đầu Tiêu Chiến đau như búa bổ. Anh không chấp nhận lời xin lỗi của Cậu mà cứ phớt lờ, mặc kệ người bên cạnh tìm mọi cách để khiến Anh vui trở lại Tiêu Chiến cũng chẳng lại mảy may quan tâm.

" Chiến Ca.... Anh đang giận em sao? Em biết mình sai rồi.... Từ lần sau em sẽ nghe lời Anh,  Em sẽ đi ra ngoài không cản trở đến việc của Anh nữa.... Anh đừng giận em có được không.... Anh có thích ăn gì không để em đi mua cho, hay là lát nữa chúng ta đi chơi được không?".

" Đủ rồi đấy Nhất Bác.... Từ nãy đến giờ Cậu không thấy mình phiền à! Nếu mấy mảnh sành vừa nãy cứ để cho Cậu nhặt thì tay lại chảy máu, lúc đấy ai mới là người lo cho Cậu hả? Từ lần sau làm gì cũng phải cẩn thận vào, đừng có lúc nào tâm trạng cũng treo ngược lên cành cây như thế...."

Anh là đang lo cho Cậu, mấy ngày nay Vương Nhất Bác gầy đến mức báo động nên Anh không muốn Cậu phải động tay động chân vào việc gì, đến cả nhặt mảnh sành cũng không cho Nhất Bác làm. Ngón tay thái hoa quả bị chảy máu từ nãy đến giờ mà Cậu vẫn giấu sau lưng vẫn chưa có thời gian để băng bó lại lại, Tiêu Chiến nhìn thấy thì tức giận nhíu mày, đến gần nắm lấy bàn tay ấy.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now