CHAP 151. MỖI NGÀY CHÍNH LÀ MỖI NGÀY

50 2 0
                                    

🐢 Vương Nhất Bác thân ở trên lớp mà tâm hồn ở tận chỗ Anh, lúc nào cũng mê mẩn nhớ về người ấy, hết cắn bút rồi gục mặt xuống bàn, chăm chăm nhìn vào cái đồng hồ để chờ thời gian trôi qua thật nhanh còn về với người Cậu yêu, Hạo Hiên hôm nay không có đến lớp nên Nhất Bác cũng không bị làm phiền, mọi thứ hôm nay thật êm đềm, cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy làm tâm trạng Cậu tốt hơn rất nhiều.

Đã có thỏ con chờ ở nhà thì sao Nhất Bác lại quên mua đồ ăn cho Anh chứ, bao nhiêu đồ mà Tiêu Chiến thích ăn thì Cậu sẽ chi tiền mạnh tay, một người tiết kiệm như Anh thì sao biết được cậu Vương ấy lại phung phí đến nhường nào, chuyện này Nhất Bác sẽ dấu, nếu để đến tai Anh thì bản thân sẽ bị mắng ngay.

Ban ngày Cậu nhất quyết phải thật ngoan và nghe lời để buổi tối có thể cùng Anh làm những điều mà Nhất Bác muốn, con sư tử ngốc ấy chính là vậy! Ngây thơ trước mặt người mình yêu nhưng lại mạnh bạo lúc lên giường, lúc nào Cậu cũng thích nhìn Anh như vậy, Tiêu Chiến xấu hổ với đôi má phiếm hồng, càng thích hơn khi Tiêu Chiến khóc lóc cầu xin mình.
Thỏ con đanh đá trước kia mà Nhất Bác cũng chẳng thấy, bây giờ chính là tiểu yêu tinh, gương mặt câu nhân khiến Cậu cả đời này chết mê chết mệt, chẳng có cách nào mà tìm ra lối thoát. Vương Nhất Bác vừa chọn đồ lại vừa cười.

" Thỏ con ngốc! Lúc nào Anh cũng như vậy thì sao mà em chịu nổi chứ, Tiểu Tán của em từ khi nào đã biết chưng vẻ mặt van nài ra rồi để em không kìm nổi hả? Đúng là tiểu yêu tinh làm em mê mẩn mãi."

Tiêu Chiến yên tĩnh trong phòng bếp nấu đồ ăn trưa cho cả hai, Anh rất giỏi về việc này nên không có gì vướng bận, vì sức khỏe của Cậu dạo này suy sụp nên Tiêu Chiến cẩn thận nấu một bát cách hầm củ sen để Cậu tẩm bổ và một ít gà hầm cho Nhất Bác ăn, Anh tỉ mỉ nếm từng gia vị để phù hợp với miệng ăn của người kia.

Anh sao biết được thịt thỏ là món gì mà Nhất Bác lại thích vậy, trầm tư nhìn ra ngoài khuôn viên nơi mấy con thỏ đang nô đùa rồi lại nhìn mình trong gương, người Anh cũng đâu có gì đặc biệt mà Nhất Bác lại mê thế, giờ đây khắp cổ và ngực đều đỏ chót, xương quai xanh còn rõ ngồn ngột từng vết cắn, đôi môi lại bị sứt một mảng to vì Cậu cắn, Tiêu Chiến chỉ biết thở dài một hơi, cơ thể Anh đều đã bị Cậu chạm qua rồi thì sao phải xấu hổ nữa.

Anh đỏ mặt nhìn chiếc khăn choàng cổ có ít hình thỏ con thì mới biết tại sao Nhất Bác lại dính lấy Anh lâu như vậy. Thịt thỏ chẳng ai khác ngoài Tiêu Chiến.

" Thì ra là vậy, Nhất Bác thật là.... Thịt thỏ cái gì chứ, chỉ làm người ta đau rồi đi dỗ dành, cún con lúc làm cũng theo ý em ấy thích, hết nhõng nhẽo rồi van nài, cứ như này thì làm sao mà lớn được đây.... Em ấy thật hư quá".

Cậu lúc nào cũng như vậy thì Tiêu Chiến cũng hết cách, lăm năm trước tính cách ấy đâu có như thế này, Cậu luôn đề phòng đến Anh rồi trêu chọc, không động đến hay lại gần Tiêu Chiến mà bây giờ cứ dính lấy Anh không rời, Anh sao có thể chiều được hết ý của cậu Vương, luôn tìm cách lần mò lại gần Anh, Tiêu Chiến cứ để Nhất Bác thỏa mãn chứ không đẩy Cậu ra, dù có chạy đằng trời cũng chẳng thể thoát khỏi nanh vuốt của con sư tử kia, không ngờ một Vương Nhất Bác lạnh lùng lại sủng nịnh phu nhân của mình đến thế.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now