CHAP 112. SỢ MẤT ANH

31 0 0
                                    

🐢 Cảm giác bất an trong lòng Cậu cứ dấy lên từng hồi, sốt sắng không thôi khi sợ Tiêu Chiến xảy ra chuyện. Trận đua vẫn đang tiếp tục nhưng tâm trạng Vương Nhất Bác lại không mấy tập trung, càng lo sợ thì đích đến phía trước đối với Cậu thật quá xa, các thí sinh đã dần dần vượt lên mà Nhất Bác vẫn ở cuối. Cậu bây giờ chẳng muốn day dưa với cuộc đua này lần nào nữa, hiện tại chỉ muốn về nhà để xem Tiêu Chiến như thế nào rồi. Vì lo cho Anh nên cả cuộc đua ngày hôm nay của Cậu đều thất bại, bảng xếp hạng chỉ ở dưới cùng. Vương Hạo Hiên nhìn vào cũng chẳng tin nổi điều ấy.

Cậu đâu có được về ngay mà phải ở lại bị đội trưởng hỏi han kỹ lưỡng, Nhất Bác chán ghét điều này nên Cậu chỉ biết trả lời qua loa cho có để qua mặt. Gương mặt cau có lộ rõ sau lớp khẩu trang, nhìn vào cũng biết Nhất Bác đang tức giận, bản thân chỉ biết đứng im nghe đội trưởng nói về trận đấu hôm nay mà chẳng thể cãi lại.

Bên ngoài trời đã dần dần nhá nhem tối, cơn mưa tuyết giá rét lại trút xuống không ngừng, trong căn phòng kia là chàng thiếu niên đang nằm sấp dưới sàn, chân tay đã lạnh toát từ lâu, trên người Anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng để tạm bợ dẫn đến nhiệt độ trong cơ thể giảm xuống trầm trọng. Chỉ vì sốc nhiệt giữa đứng trong điều hoà và đột ngột gió lạnh thổi vào nên Tiêu Chiến mới chủ quan như vậy. Sắc mặt Anh dần dần nhạt nhòa đi, cả Quản Gia và vệ sĩ bên ngoài chưa hề biết chuyện gì, nếu giờ này Cậu mà về kịp, thấy Tiêu Chiến bị như vậy chắc chắn họ sẽ chẳng thể giữ nổi mạng sống.

" Nhất Bác! Mày cầm ít hoa quả này về ép lấy nước cho Tiêu Chiến uống nhé! Mấy bịch khoai tây lát này nữa, Anh ấy thích ăn chúng lắm đấy. Mùa đông bác sĩ bảo phải cho Anh ấy mặc ấm vào, uống đủ thuốc thì bệnh tình mới khỏi được".

Vương Hạo Hiên cuống cuồng chạy đuổi theo Cậu, y vừa mới đến bệnh viện để giúp Nhất Bác lấy giấy xuất viện cho Anh, Hạo Hiên không biết chỗ đó làm ăn kiểu gì mà bệnh nhân đã ở nhà hơn một tháng mà đến bây giờ mới gửi giấy cho người nhà. Lúc còn ở đó y thậm tệ mắng vị bác sĩ, người ấy chính là bác sĩ riêng của Anh mà Nhất Bác bỏ tiền ra cho ông đến đây xem xét và kiểm tra tình hình sức khỏe cho Tiêu Chiến, chỉ có mỗi việc quan tâm đến Anh trong khi Nhất Bác không có ở bệnh viện mà ông làm cũng không xong.

Vị bác sĩ sợ hãi liên tục xin lỗi trước mặt Hạo Hiên rằng từ nay về sau ông sẽ chú ý hơn, y điên lắm nhưng không thể làm loạn ở bệnh viện được, vị bác sĩ này cũng là người thân cận bên Tiêu Chiến nên Hạo Hiên phải cắn răng chịu đựng hỏi cặn kẽ xem người vừa mới mất trí nhớ và ốm như Anh nên ăn gì để mau chóng khỏi bệnh.
Vương Hạo Hiên lắng nghe kỹ lưỡng lời bác sĩ căn dặn, trên đường trở về chỗ Cậu, y đã mua rất nhiều hoa quả để bổ sung thêm nước cho Tiêu Chiến. Đến nơi còn không quên căn dặn Vương Nhất Bác ngày ngày nên ép lấy nước cho Anh uống.

" Tao biết rồi! Hôm nay mày giúp tao thì hôm khác tao sẽ trả ơn sau nhé! Bây giờ phải về với Anh ấy rồi".

Vương Nhất Bác tươi cười lấy đồ từ tay Hạo Hiên chuyền sang, y chính là cánh tay phải đắc lực của Cậu, Nhất Bác gặp khó khăn gì thì Hạo Hiên sẽ tận tình giúp đỡ, chỉ cần nhìn thấy cậu bạn của mình trở về với tinh thần lạc quan như quá khứ thì mọi việc Hạo Hiên sẽ dốc lực làm mọi cách để Anh nhớ ra Cậu. Nhất Bác sẽ chẳng phải sống trong giằn vặt như bây giờ.
Cậu nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi nơi đó, trời đã tối hẳn đi, hai bên đường giờ đã sáng đèn, Vương Nhất Bác một mình đi trên con đường phía phủ đầy tuyết trắng, Cậu vẫn luôn ngó sang hai bên để tìm một người đàn ông chạc bảy mươi tuổi luôn bán khoai lang dạo mỗi tối.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now