CHAP 146. NHẬN RA

54 3 0
                                    

🐢 Hôm nay trường Cậu cũng tan học sớm hơn thường lệ, học sinh ào ào chạy ra khỏi lớp, trên gương mặt ai nấy cũng phấn khởi và rạng rỡ, Hạo Hiên vì một tuần ở lại nhà của Nhất Bác mà chưa xin phép cha nên chuông vừa reo lên y đã nhận được cuộc gọi chửi bới từ người cha của mình, ông cũng là bạn thân kết nghĩa của ông Vương nên tính cách hai người đều na ná nhau.

Y biết lần này kiểu gì khi về nhà cũng chịu trận nhừ tử nên có chút sợ, dặn Nhất Bác hãy về Vương Gia ngay chớ la cà tung lung, đồ ăn y đã làm sẵn từ buổi sáng, tất cả đã được để trong tủ lạnh, Cậu chỉ cần về lấy chúng ra hâm lại là ăn được ngay, Vương Nhất Bác nghe Hạo Hiên nói chỉ biết gật đầu qua loa rồi bảo y yên tâm, việc đó một mình Cậu sẽ làm được.

Nói là vậy nhưng ánh Nhất Bác cứ hướng về phía Anh mãi, vừa xốc chiếc cặp lên vai rồi tự chân chạy ra phía cửa sổ để nhìn rõ gương mặt ấy hơn, Tiêu Chiến vẫn say sưa giảng bài, Vương Nhất Bác vẫn muốn ở đây cho đến khi trường Anh tan thì Cậu mới rời khỏi. Nhưng có đợi mãi cũng chỉ tốn công vô ích, Cậu đành xuống căn tin mua chiếc bánh bao ăn cho đỡ đói rồi xuống dưới xe chờ Anh, chờ đến khi chính mắt Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến có người đưa về thì bản thân Cậu mới yên tâm.

Đúng là làm giảng viên nhìn Anh rất có học thức và giống với con nhà gia giáo, cũng có lần từ Pháp trở về đây chính Tiêu Chiến đã chấp nhận làm Gia sư cho Cậu để kèm Nhất Bác học đến nơi đến chốn, một hình bóng của Tiêu lão sư đã in sâu vào tâm trí Cậu thì khó có thể nhoài đi được, Cậu ngồi trong xe, từ phía dưới nhìn Anh rồi mỉm cười nhẹ, ánh mắt ấy chỉ thoáng qua cũng biết tâm tư Cậu bây giờ chỉ có Anh, một mình thỏ con mà Vương Nhất Bác đã từng chiều chuộng nhất.
Nụ cười ấy sao có thể lẫn đi đâu được chứ, hai chiếc răng thỏ thật dễ thương, tính cách mà Anh đối xử với học sinh của mình cũng giống như trước kia đã đối xử với Cậu..... Mọi hành động đều lọt vào mắt Nhất Bác, kể cả cô học sinh Minh Nguyệt vẫn được Anh tận tình chỉ bảo chu đáo.
Tầm giờ này trường Anh cũng đã tan, Tiêu Chiến và Trác Thành là người bước ra khỏi lớp cuối cùng, y bảo Anh ra ngoài cổng trường đợi mình một lát, Trác Thành sẽ nộp tài liệu cho thầy hiệu trưởng rồi sẽ quay lại ngay.

Tiêu Chiến chỉ biết gật đầu chứ đâu làm cách nào được, tay Anh xách chiếc cặp nhỏ lững thững đi ra, bộ quần áo giản dị mà thường ngày Tiêu Chiến vẫn mặc tất nhiên không thể lẫn đi đâu được, Vương Nhất Bác ngay lúc này rất muốn đưa Anh về nhưng Cậu lại không dám, chỉ sợ khi đến gần, nhìn thấy Cậu khiến Tiêu Chiến cáu gắt, chê Cậu kinh tởm rồi xua đuổi Cậu về.

Vương Nhất Bác đâu còn cách nào khác chỉ biết lặng im trong xe nhìn người ấy, vào quá khứ  khi Tiêu Chiến mới bắt đầu đi học tại nhà mới, lúc đấy Anh còn khiếm thị nên Nhất Bác một mực khinh thường.

Tiêu Chiến cũng đứng dưới cổng trường như thế này để chờ Nhất Bác đến đón nhưng bị mấy người bạn của Cậu ra trêu chọc rồi hất nước vào người, lúc đấy chính mắt Cậu đã nhìn thấy cảnh đấy nhưng lại thích thú lấy điện thoại ra quay rồi lại trêu đùa Anh rằng mình sẽ đăng lên Weibo để cả cái trường này biết Tiêu Chiến bị khiếm thị.

Bây giờ khi nghĩ tới những hành động ấy làm Nhất Bác hối hận vô cùng, điện thoại Cậu vẫn còn clip đấy, Vương Nhất Bác chán nản vì hành động trẻ con đó của mình, lúc đấy Cậu đâu giám đăng lên vì sợ Anh sẽ bị kẻ xấu trêu chọc, bây giờ muốn giúp đỡ Tiêu Chiến cũng thật khó,  Anh cũng đâu cần đến Cậu thì Nhất Bác phải ở lại làm gì nữa chứ? Chẳng phải bên cạnh Anh đã có Trác Thành chăm lo thay Cậu rồi sao.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now