CHAP 79. NGÀY NGÀY BÊN ANH

33 0 0
                                    

🐢 " Chiến à! Em học được chút ít hội hoạ từ Anh rồi đấy, Anh có thấy không....Em vẽ lại bức tranh mỹ cảnh này rồi....Hôm nay em được cô giáo khen là vẽ tiến bộ hơn rồi đấy".

" Còn hai tháng nữa thôi....Hai tháng sau sẽ là mùa đông, chúng ta sẽ cùng đi...đi trượt tuyết được chứ?".

" Chiến à! Em học được cách nấu món lẩu cay mà Anh thích ăn rồi đấy....Cà tím Anh không ăn được có phải không? Vậy em sẽ không làm món đấy, canh hầm củ sen em làm thành thạo rồi này, Anh có ngửi thấy mùi hương của nó không? Rất thơm đúng chứ?."

" Anh nhìn xem, đứa bé ấy em cũng thấy nó đang lớn dần dần rồi đấy, nó vẫn chưa to lắm thì phải....Anh sao cứ ngủ mãi thế....Dậy nói chuyện với em đi chứ! Em không có ai chơi cả."

Năm ngày, đã năm ngày liên tiếp trôi qua rồi, Tiêu Chiến vẫn trong trạng thái ngủ bình yên không trở lại, Anh vẫn thở oxy, tuy không truyền nước nữa nhưng máy đo nhịp tim vẫn liên tục hoạt động 24/24, Vương Nhất Bác nhớ Anh đến phát điên ở đây rồi, ngày ngày buổi sáng Cậu đều đến trường, còn lại chỉ dành thời gian ra quây quẩn bên Anh, Vương Nhất Bác có nói chuyện nhưng Tiêu Chiến đâu có trả lời, cậu như kẻ điên tin vào tình yêu, tự hỏi rồi tự trả lời, Cậu đang độc thoại cho chính mình nhưng người kia đâu có trả lời Cậu, Anh vẫn ngủ trọn vẹn 5 ngày dài dằng dặc, vết mổ phía sau gáy giờ cũng hơi ngậm miệng lại, Vương Nhất Bác thường xuyên làm theo lời bác, Cậu lấy nước lá thuốc rửa sạch miệng vết thương ấy để nó không bị nhiễm trùng.

Mỗi khi đến trường đều không yên tâm khi để Anh một mình ở đây, khi đi học về Cậu không rẽ qua Vương Gia mà chạy ngay đến bệnh viện chỗ Anh, ngày ngày không nghe được giọng nói ấy nhưng cũng phải nhìn thấy được gương mặt kia, đầu Anh đã được gỡ hết tất cả những tấm vải trắng ra, hiện lên trên trán là tất cả vết xước, vết sứt sát vì bị va chạm xuống nền đường, Vương Nhất Bác không biết tại sao lại có thể nặng đến vậy, xót lắm! Cậu xót vô cùng khi thấy  vụ tai nạn đã cướp đi toàn bộ những gì Anh có và vĩnh viễn lấy đi người Cậu thương.

" Chiến Ca....Hôm nay em trượt ván về đầu gối lại bị chảy máu rồi, em đau lắm.... Mọi khi trước kia đều có Anh bên cạnh an ủi em mà hôm nay chẳng có Anh....Anh dậy đi chứ....Em không biết băng bó như thế nào đâu... Mọi khi Anh đều làm cho em mà...Anh đừng ngủ nữa".

" Chiến Ca, Anh có nghe thấy tiếng gì không...Lại mưa rồi, từ lúc Anh ngủ trời cứ mưa mãi mà không tạnh gì cả, hôm nay em có mua cho Anh nhiều tranh và màu nước lắm, đợi khi tỉnh lại Anh dạy em vẽ nhé! Sắp đến sinh thần Anh rồi, Anh có thích quà gì không để em tặng.... Chiếc vòng cổ mà lăm năm trước em tặng Anh mà Anh lại không mang nó, Anh để lại ở Vương Gia cho em...Hay Anh không thích nó! Không sao đâu, em tặng cho Anh cái đẹp hơn nhé! Trời bắt đầu lạnh rồi, em muốn ăn mấy món mà Anh làm quá...Anh dậy đi...Anh làm đồ ăn cho em đi...hức...Em đói lắm...Anh đừng ngủ nữa mà".

" Anh biết không! Cún con của Anh bây giờ ngoan lắm, đi học về em qua đây ngay với Anh đấy, em còn chẳng đi chơi đâu....Em ngoan rồi mà không được Anh thưởng như lúc trước, chẳng phải em như vậy Anh đều ôm em rồi nói "Nếu cún con ngoan như vậy thì sẽ có thưởng". Vậy phần thưởng của em là gì, Anh còn chưa nói mà đã ngủ rồi....Anh còn không giữ lời hứa với em, hứa sẽ ở bên em cả đời vậy sao bây giờ lại để em sống một mình, lúc trước đều được ngủ cùng Anh mà bây giờ lại không được, em lạnh lắm mà chẳng được Anh ôm".

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Where stories live. Discover now