Chương 9. Đêm dài đằng đẵng không ngủ được

3.3K 289 23
                                    

Kỳ  thực Tả Ký là một người rất ôn hòa. Thường ngày hắn không bao giờ phớt lờ người nào hoặc cố ý làm cho ai đó tức giận. Dù là chuyện lớn đi chăng nữa, chỉ cần nói phải trái một hồi hắn sẽ coi như chuyện đã qua không tính toán nữa. Ngay cả cái tên kỳ quái hai mặt như Lục Hành Đại, lúc gặp mặt thì Tả Ký sẽ không ngần ngại chào hỏi một tiếng. Đương nhiên, nếu người ta không để ý tới hắn thì đó lại là… chuyện khác.

Thế nhưng người đứng trước mặt này, Tả Ký hoàn toàn không muốn để ý.

Người này gương mặt sáng sủa, người dong dỏng cao, chính là Nghiêm gia tiểu công tử Nghiêm Việt. Ban đầu cứ nghĩ Nghiêm Việt chỉ là một thiếu niên thông minh nhanh nhẹn, đáng tiếc tâm địa gian trá, Tả Ký yên lặng oán thầm.

Nghiêm Việt vừa thấy Tả Ký, liền mỉm cười lấy lòng bước qua níu tay áo hắn. “Tả đại ca, mấy ngày nay khiến ngươi chịu khổ rồi! Để ta đưa ngươi xuống nhé?”

Tả Ký rút tay về, quay đầu không quan tâm. Cho dù hắn không thông minh cũng biết rằng Nghiêm Việt đã lừa hắn. Người này biết rõ Lục Hành Đại chính là người áo xanh kia, biết rõ điều tối kiêng kỵ của y, nhưng hết lần này đến lần khác đều không nói, để Tả Ký đến đại hội diệt ma giáo nói trước đông đảo nhân sĩ giang hồ, hại họ Lục kia mang tiếng xấu. Thế mới khiến y thẹn quá hóa giận mang Tả Ký về đây, khiến hắn có nhà mà không thể về. Bây giờ còn cố ra vẻ người tốt cái gì!

Nghiêm Việt còn lừa Tả Ký lấy mất ngọc bội kia, xem hành vi của hắn, chỉ sợ việc ngọc bội bị mất cũng không thể tin được. Người như vậy Tả Ký chẳng còn gì để nói. Còn chuyện làm sao Nghiêm Việt tìm được đường lên núi, làm sao biết được tiếng chuông gọi người là ba nhanh hai chậm đều không liên quan đến Tả Ký. Chẳng phải thiện ác bất dung sao? Để Nghiêm Việt đánh nhau với Lục Hành Đại một trận, dù sao cả hai bọn họ đều chẳng tốt đẹp gì.

Nghiêm Việt thấy Tả Ký quay người đi liền chạy theo chặn trước mặt Tả Ký. “Chẳng lẽ họ Lục kia khi dễ ngươi sao? Sao y có thể làm chuyện mất mặt đến vậy? Huống hồ còn có… Thạch Hộ pháp ở đó, sao y có thể tùy ý làm thế?”

Tả Ký lười đáp lại, Nghiêm Việt khiến hắn bị giam trên núi không thể về nhà làm ruộng đã là quá đáng lắm rồi. Tả Ký không nói gì tránh khỏi Nghiêm Việt, tiếp tục đi tiếp. Đúng lúc này, tiếng chuông lên núi lại vang lên.

Nghiêm Việt vỗ trán. “Ai nha, Lý thúc và Lý thẩm vẫn ở dưới chân núi, suýt nữa ta quên mất.”

Tả Ký nghĩ nghĩ, nếu không đưa Lý thúc lên, e rằng lát nữa không có cơm mà ăn, mà chuyện ăn uống vẫn quan trọng hơn. Không để ý đến Nghiêm tiểu công tử ồn ào ở bên cạnh, hắn quay lại cẩn thận kéo Lý thúc và Lý thẩm lên, còn giúp hai người xách gà vịt rau quả nhanh thật nhanh mang về trù phòng.

Lúc rảnh rỗi đi loanh quanh bên cái bếp, Tả Ký bỗng nghĩ. “Lẽ ra tự nhiên có người ngoài lên núi, Lục giáo chủ và Thạch Hộ pháp phải biết ngay, nhưng sao đến giờ vẫn không thấy có động tĩnh gì? Cho dù Lục Hành Đại làm biếng, nhưng có Thạch Hộ pháp ở đây, sao cứ để Nghiêm Việt tùy ý hô to gọi nhỏ thế này? Việc này thật kỳ lạ.” Vừa nghĩ tới đây liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, bao nhiêu suy nghĩ của hắn lập tức tan biến không còn một mảnh. Phải đi tìm bát đũa để ăn cơm đã.

[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें