Chương 11.Tả Ký huynh đệ thấy được đường sống trong chỗ chết

3.2K 284 25
                                    

Thấy  Tả Ký sững sờ, Lục giáo chủ lại nói. “Từ nay về sau giữa hai ta có mâu thuẫn gì, đó chính là ân oán giang hồ, sẽ dùng võ nghệ để phân cao thấp. Nếu tại hạ bất tài mà thua trận, sẽ cúi đầu nhận sai tuyệt không hai lời.”

Lúc này Tả Ký mới dần dần hiểu được hóa ra mình bị lừa vào tròng rồi. Hắn không dám động vào Lục giáo chủ đang tủm tỉm cười chờ hắn xông tới kia, đành tha thiết mong chờ nhìn Thạch Hộ pháp: “Ta chưa từng nói muốn vào giang hồ! Chỉ học võ thôi đã thành người giang hồ rồi? Dễ dàng vậy sao? Ta cũng từng nghe chuyện thị phi của hai phe hắc bạch trên giang hồ, đạo nghĩa quá nặng nề!”

Thạch Hộ pháp sờ sờ mũi. “Giang hồ vốn không phân chia ranh giới rõ ràng, cũng không có chuyện vào hay không vào. Thường ngày người luyện võ chúng ta làm việc thường dựa bản lĩnh, sẽ không dùng võ công để áp bức người không có công phu. Điều này tất cả mọi người đều biết rõ.” Nói đến đây hắn cười khổ. “Về phần thị phi của hai phe hắc bạch…”

“Chỉ mấy tên danh môn chính phái mới có thôi. Tại hạ bất tài, chỉ là một ma giáo giáo chủ đáng hổ thẹn.” Lục Hành Đại chắp tay thi lễ.

Tả Ký chán nản, hắn chưa bao giờ thấy y khách khí như vậy.

Thấy như vậy mãi cũng không được, Tả Ký đứng đó khổ sở suy nghĩ, một lát sau nhớ ra. “Vậy bây giờ ta sẽ rời khỏi giang hồ, cái gì chậu rửa tay? Đúng rồi! Là chậu vàng rửa tay, ta sẽ chậu vàng rửa tay!”

Lục Hành Đại đừng ở một bên nhìn hắn buồn phiền thì cảm thấy thật vui vẻ. “Tả huynh đừng nên tức giận, hiện giờ trời đã tối, tốt nhất nên nghỉ ngơi thôi, đợi đến ngày mai trước khi xuống núi, ta và ngươi sẽ thanh toán ân oán giang hồ của chúng ta, thế nào? Càng tiện cho ngươi chậu vàng rửa tay.” Nói đến đây, đuôi mắt khóe miệng của y đều cong lên. “Ngày mai xuống núi mua một cái chậu, giờ ngọ ba khắc ngày mai mới may mắn. Hôm nay gấp quá không kịp rồi.”

Vừa dứt lời, Lục Hành Đại cũng nhanh chóng rời đi, nhìn bóng lưng đủ thấy y vui sướng đến mức nào. Tả Ký nhìn thấy chỉ muốn xông tới in vào hai vết chân.

Thạch Hộ pháp vẫn đứng đó do dự. “Giáo chủ y… Tả đại ca yên tâm, đừng lo lắng đến tính mệnh, bảo trọng.” Nói xong cũng xoay người rời đi.

Tả Ký nghe xong chỉ thấy tim gan cứ loạn cả lên. Đang lúc phẫn uất phiền muộn không biết làm gì cho phải, chợt nghe tiếng Lý thẩm gọi hắn. Tả Ký ngẫm lại, mặc kệ thế nào, chuyện ăn uống vẫn là trên hết. Vì thế hắn phủi phủi bụi bẩn trên người, đi tới trù phòng.

Ăn được mấy bát cơm, Tả Ký lại bắt đầu phiền não. Lý thúc thấy hắn không vui liền mở lời hỏi thăm.

Tả Ký đem chuyện ấy ra nói, khó hiểu kéo tay áo Lý thúc. “Lục Hành Đại đường đường là ma giáo giáo chủ còn gì? Gia sản lớn như vậy, đáng lẽ phải bận rộn đến chân không chạm đất mới phải chứ? Sao y cứ muốn làm khó ta? Mất bao công sức lừa một thường dân bách tính như ta vào tròng, y quả thật không biết lý a…”

[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồWhere stories live. Discover now