Chap 3

50 1 0
                                    


Aiz... Cô vốn là y tá giỏi của một bệnh viện nằm ở phía Nam, nhưng bỗng một ngày cô cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng đã nhiều năm làm việc rồi, cũng để dành được kha khá tiền, vì vậy liền nộp đơn từ chức cho bệnh viện, định dẫn mẹ cô ra nước ngoài một chuyến, nghỉ ngơi thư giãn một thời gian sau đó sẽ tìm một chỗ làm việc khác.

Mọi việc vốn đang rất thuận lợi, thậm chí lúc cô nộp đơn từ chức, phía bệnh viện còn từ chối, đồng ý cho cô nghỉ nửa năm nhưng vẫn được hưởng lương, sau nửa năm đó thì tiếp tục quay lại bệnh viện làm việc. Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, nhưng mà bầu trời lại không phải lúc nào cũng quang đãng, con người thì họa vô đơn chí, ngay lúc cô sắp xếp thỏa mọi thứ, chờ nửa tháng sau thì có thể nghỉ phép,  một cuộc điện thoại trong nhà đã làm thay đổi mọi thứ_

Đúng vậy! Cuộc điện thoại đó là của dì Trần gọi cho mẹ cô.

Cũng chỉ là cuộc điện thoại bình thường như bao lần, toàn là nói về việc nhà này nọ, nhưng lúc dì Trần kể về tình hình của mình, lại nói bà lo lắng cho bảo bối thiếu gia của bà bị tai nạn xe, đi đứng bất tiện, cần người chăm sóc, mà con gái bà đang định cư ở Mỹ mang thai gần tới ngày sinh, kiên quyết muốn bà sang đó, hai tháng trước cũng đã đặt vé máy bay hết rồi, chờ đến cuối tháng thì chỉ cần đáp máy bay qua Mỹ là được, hai người ai nấy cũng đều cần bà chăm sóc, bà thật không biết phải làm sao nữa. Thiếu gia thì muốn bà bay sang Mỹ giúp con gái, nhưng để lại thiếu gia một mình thế này bà không an tâm.

Cũng không phải bà không muốn thuê người chăm sóc ngắn hạn, nhưng mà chăm sóc chứ không phải kiêm luôn vai trò quản gia, chăm lo luôn cả ba bữa ăn của thiếu gia là dọn dẹp nhà cửa, hơn nữa bà không dám tin người ngoài.

Đang lúc kể lể phiền muộn trong lòng mình, mẹ Mai đột nhiên nhớ tới con gái mình nửa tháng sau nghỉ phép dài hạn rồi, vì vậy liền hỏi dì Trần lên máy bay ngày nào, vừa nghe dì Trần nói xong bà phát hiện ngày con gái bà bắt đầu nghỉ phép cũng là cùng ngày, vì vậy mẹ Mai nghĩa bất dung tình bắt con gái mình đến làm quản gia thay cho dì Trần trong lúc dì Trần sang Mỹ thăm con gái.

Mà dì Trần nghe xong càng vui rồi, thứ nhất là bà biết Mai Đông Nhi từ nhỏ đến lớn, đối với tính tình của cô thì bà cũng không lạ gì, cũng cực kì tin tưởng; thứ hai Đông Nhi lại là một y tá, chăm sóc người bệnh vốn là công việc của cô, cho nên hai trưởng bối nhất trí đồng ý.

Còn về phần người nhận mệnh xui xẻo này thì có thể nói gì? Cô chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà thôi!

Aiz...Cô cũng chẳng tình nguyện gì làm công việc này, cô cũng đã mong nghỉ phép dài hạn lâu rồi, cô thực sự không ngờ mình tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, nhưng dù sao dì Trần cũng có ơn với gia đình cô, cô cũng không thể nào mở miệng từ chối được.

Mẹ cô là người nội trợ truyền thống, sau khi gả cho ba cô, bà chưa bao giờ ra ngoài làm việc, nhưng lúc cô học lớp 3 thì ba cô đột ngột qua đời, trong nhà mất đi trụ cột kinh tế, thoáng chốc gia cảnh lâm vào khốn đốn, mà một người chỉ biết nội trợ như mẹ cô thì chỉ có thể làm việc vặt nuôi sống hai mẹ con qua ngày.

Những năm đó nếu không có dì Trần giúp đỡ thì chỉ sợ cô không có khả năng học đến khi tốt nghiệp, có nghề nghiệp ổn định như hôm nay, hơn nữa tiền lương một tháng cũng không ít.

Thế đấy, bởi vậy lúc dì Trần thỉnh cầu cô, cô có thể nói gì? Cho dù hoàn toàn trong lòng không muốn nhưng cô chỉ có thể nhảy cẩn lên... À, không phải, là rưng rưng đồng ý.

Cho nên hôm qua sau khi bắt đầu nghỉ ở bệnh viện, cô liền thu dọn hành lí sáng sớm hôm nay bắt xe lửa lên phía Bắc gặp dì Trần.

Dì Trần đương nhiên không biết nỗi trăn trở cùng tâm tư rối rắm của cô, chỉ cười ha ha giao phó mọi chuyện, "Đông Nhi, thiếu gia tuy tính tình cọc cằn và nóng nảy, nói chuyện thì độc địa, nhưng mà cậu ấy không phải người xấu đâu, nếu mà cậu ấy có làm gì con không vui, thì con cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì, nhịn một chút sẽ qua thôi mà, dì Trần chỉ có thể nhờ con..."

Vì để cho dì Trần an tâm, Đông Nhi ngoài miệng luôn dạ vâng cùng gật đầu lia lịa, nhưng mà nếu thật có người ăn nói thô lỗ, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với cô, kêu cô đừng so đo tính toán thì...

Khó nói lắm!

Dì Trần dẫn cô vào phòng bếp chỉ chỗ để dụng cụ làm bếp và gia vị, cũng dẫn cô đi xem phòng ốc này nọ rồi lại đem thẻ từ của chung cư đưa cho cô, sau đó dẫn cô đi gặp bảo vệ để họ biết mặt, bà mới lưu luyến kéo hành lý đã được chuẩn bị sẵn ra sân bay.

"À... dì Trần, không cần nói Ông tiên sinh một tiếng sao?" Đi đến trước cửa, Đông Nhi chần chờ hỏi, cô không tài nào gọi anh là "thiếu gia"được cho nên trực tiếp dùng danh xưng "Ông tiên sinh" để thay thế.

Oaaaaaaa_ từ lúc vô nhà đến giờ "ông chủ" vẫn không biết ở xó nào, từ đầu đến cuối không hề lộ diện, giờ dì Trần đi rồi, tự nhiên anh ta bước ra thấy một người lạ hoắc ở trong nhà mình, không biết anh ta có để bảo vệ bắt cô giao cho cảnh sát không?

Nhìn ra băn khoăn của Đông Nhi, dì Trần nở nụ cười nói "Đừng lo, hôm qua dì đã nói với thiếu gia rồi, giờ cậu ấy còn đang ngủ, không cần làm phiền cậu ấy đâu"

Được rồi, dì Trần đã nói vậy cô không còn thắc mắc nào nữa.

Nhún vai, Đông Nhi cũng không quan tâm nhiều, mỉm cười tiễn dì Trần đi, đến khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt cô cũng biến mất theo.

Hiaz.........

Tổng tài ngang hơn cuaWhere stories live. Discover now