Chương 32: Introduce.

692 106 7
                                    

Iruma ngồi bó gối trong góc nhà trẻ, mặt mũi bơ phờ, đôi mắt xanh màu trời mông lung. Nhìn cô bé Yume đứng trước mặt đang cố gắng bảo cậu cùng chơi trò vợ chồng, Iruma chỉ biết gượng cười từ chối.

Mắc mớ gì cậu phải trở thành con nít?

"Iruma~ chơi với Yume đi!"

Cô nhóc mè nheo, kéo kéo tay cậu, có vẻ như cậu không lên tiếng thì nhỏ cũng chẳng bỏ cuộc.

"Yume-chan, tớ mệt lắm."

Lẽn bẽn nở nụ cười, Iruma uể oải đáp lời. Cậu đưa tay lên xoa xoa mái tóc của đứa trẻ kia, nói tiếp:

"Tớ nghỉ một chút nhé. Yume-chan đừng nói cô giáo đấy."

Yume bĩu môi, bất mãn, nhưng cô bé vẫn làm theo lời Iruma, ngập ngừng rời đi để lại cậu bạn nhỏ.

Mắt thấy Yume rời đi, Iruma thu lại dáng vẻ trẻ con, mặt cậu hơi đanh lại, đôi mày nhíu chặt, đưa tay lên xoa xoa vành tai trống vắng, vài sợi tóc vương trên khóe mi, đôi mắt chuyển thành hai màu xanh tím chứa sự thờ ơ lẫn mềm mại, giọng nói non nớt nhẹ bẫng vang lên:

"Ma thần..."

Như lần chơi trước, không gian cô đọng lại vì sự xuất hiện của người quản lí. Lũ trẻ trước mắt đứng yên như tượng đá, tiếng chim hót mùa xuân chẳng còn vang lên. Không khí lắng đọng đến ngột thở. Căn phòng im lặng đến đáng sợ bỗng chốc vang lên giọng nói quen thuộc của Ma thần.

"Ngài là ai, Delkira Abyss-sama?"

Iruma thề là ghép hai cái tên đó lại nghe kì dị kinh khủng.

Khẽ nâng mắt nhìn khung cảnh trước mắt, hồi tưởng lại những chuyện mình đã trải cùng với những thứ đang thấy hiện tại, Iruma chắc nịch đáp:

"Tôi là Iruma."

"Câu trả lời không hợp lệ."

Hỏi chấm?

Iruma không hiểu, không hiểu miếng nào hết. Tại sao trò chơi nó chiếu lên quá khứ của cậu mà khi cậu trả lời tên mình thì lại sai? Ma thần có bị hỏng hóc gì không thế?

Trong một khắc, tiếng chim như có như không lọt vào tai Iruma. Thấy không gian bỗng có dấu hiệu chuyển động trở lại, Iruma vội vàng gọi: "Khoan đã!"

Ngay lập tức mọi thứ lại bất động, không chút âm thanh vang lên như đang chờ đợi Iruma nói tiếp. Đứa trẻ tóc xanh hít hơi sâu, trong mắt đầy sự hoang mang.

"Có thể... cho tôi gợi ý không?"

Iruma biết thế này là hơi sai sai. Đáng lẽ ra cậu phải tự trả lời, nhưng mà làm ơn đi, cậu lặp đi lặp lại câu "Tôi là Iruma" này không biết bao nhiêu lần rồi. Cứ mù quáng nói bậy thế cũng không được, cậu phải tìm cách nào đó.

"Ngài là kẻ hai mặt."

Nhanh như một cơn gió, Ma thần quăng cho Iruma một câu sau đó biến mất tăm. Tiếng chim hót ríu rít trở lại bên tai, tiếng cười đùa của lũ trẻ lẫn cơn gió dịu nhẹ mùa xuân bỗng nhiên cứ như tát thẳng vào mặt cậu.

Vâng?

Iruma chớp chớp mắt, hoang mang cực độ, chẳng hiểu cái mô tê gì hết. Cậu đứng dậy, lững thững đi tới chỗ cái gương treo tường nhỏ nhỏ gần đó mà rờ rờ mặt mình, ngơ ngác nhìn bản thân trong gương.

[END] [Mairimashita! Iruma-kun] Người HùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ