Chương 36: Năm thứ năm

686 78 1
                                    

Mùa đông này Langmuir ngày càng lộ rõ vẻ suy yếu.

Rõ nhất chính là y trở nên sợ lạnh vô cùng.

Khi Thánh Quân mới tới vực sâu vào mùa đông năm ấy, quần áo y rách rưới như một nô lệ bình thường, chịu đói chịu lạnh nhưng nói cho cùng vẫn chịu nổi mà sống sót.

Sau đó y bị đưa vào lều nô lệ. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt đến mức nhân loại không thể nào sống nổi, nhưng vẫn gắng gượng được qua hai tháng.

Song đến năm thứ năm, trước khi mùa đông khắc nghiệt thực sự đến, Langmuir đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng. Có nhiều lần, Hôn Diệu thấy nhân loại co ro bên cạnh bếp lửa, môi xanh trắng run rẩy.

Sau đó y bị bệnh liên tục.

Hôn Diệu đau lòng không thôi.

Hắn cho rằng những tra tấn trong hai năm trước đã làm tổn hại nặng nề đến thể chất của Langmuir, vì thế hễ nghĩ tới chuyện năm xưa liền hối hận.

Hắn bắt đầu gặp ác mộng, đôi khi mơ về những ngày tháng đau khổ của Langmuir, đôi khi lại mơ thấy Langmuir biến thành một bông hoa trắng như tuyết, đung đưa trên vách kết giới, nhưng vực sâu không có ánh nắng, ngay cả mưa sương cũng chứa chướng khí. Dù hoa có cố gắng vươn cành lá nhưng vẫn héo úa từng ngày một, cuối cùng khô héo gãy rụng trong gió.

Hôn Diệu bắt đầu thu thập dược liệu trân quý, nhưng canh thuốc không giải quyết được vấn đề rét lạnh.

Sau đó, hắn một mình mạo hiểm mang theo cây cung sắt vào dãy núi Sương Giác đi săn trong màn tuyết.

Dã thú săn được đều bị lột da lông, da lông thì bị trải từng lớp trên nền gạch của cung điện.

Ban đầu Langmuir cũng không để ý lắm, vì y nghe bảo Hôn Diệu đã giỏi cưỡi ngựa săn thú từ khi còn trẻ, hơn nữa hắn còn có sở thích sưu tầm cổ quái, thành ra y chỉ nghĩ đây là sở thích cá nhân của Ma Vương.

Song khi Hôn Diệu vào núi quá nhiều lần, thỉnh thoảng còn bị thương trở về, Langmuir bắt đầu không đồng tình. Y nhíu mày, cầm theo da lông ra vẻ ghét bỏ, ám chỉ muốn Hôn Diệu bớt bớt lại, nhưng đối phương vẫn như cũ.

Mùa đông này là lần cuối cùng Hôn Diệu lên núi đi săn, gặp phải một trận bão tuyết.

Suốt ba ngày trôi qua, ma tộc trong hoàng cung đều thấp thỏm chờ đợi, nhưng lại không chờ được vương của mình trở về.

Theo lý mà nói, lấy mức độ quen thuộc của Hôn Diệu với núi tuyết, dù là thời tiết xấu cỡ nào cũng có thể dễ dàng quay trở về, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó bất thường.

Langmuir đã không cầu nguyện với Đức Mẹ rất nhiều năm, nhưng trong những đêm khuya cô tịch ấy, gió mạnh thổi mạnh đến độ làm cho màng nhĩ đau nhói.

Y ngồi lẻ loi trên chiếc giường lớn trống rỗng, cúi đầu nhắm mắt, chẳng biết từ lúc nào đã chắp hai tay trước ngực, mạnh đến nỗi các khớp xương cũng trắng bệch.

Đến ngày thứ tư, Hôn Diệu mới mang theo con mồi của hắn trở về.

Langmuir hay tin bèn chạy tới, vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy Ma Vương ngồi trong lều tư tế, cánh tay phải và trước ngực đều có vết thương ngang dọc, máu đều đông đặc.

[Edit/End] Trăng sa đáy vực - Nhạc Thiên NguyệtWhere stories live. Discover now