Chương 161: Lại một lần nữa

3.6K 71 0
                                    


Lâm Tĩnh đeo ba lô hai quai trên vai, mặc chiếc áo vàng nhạt, quần cao bồi ngắn, toàn thân tản ra hơi thở thanh xuân hoạt bát, từ ký túc xá đi ra dọc theo đường ra cổng. Cô vốn đã hẹn bạn đi dạo phố nữ sinh, không ngờ Kỷ học tỷ lại hẹn cô đi hát karaoke, đành dời lại cuộc hẹn với các bạn, đến Tiền Quỹ tìm các học tỷ của cô.

Nửa đường cô lại nhận được điện thoại của học tỷ Bình An, nghe được giọng điệu khẩn trương lo lắng của học tỷ này, trong bụng cô còn cảm thấy rất uất ức, nhưng vì đang vội nên cô quyết định đi tắt từ Thư viện bên kia ra cửa trường.

Gần Thư viện đang xây một khu thí nghiệm mới, công trường đang thi công tối om om không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nương ánh đèn mờ nhạt nhìn thấy một chút hình dáng kiến trúc. Bởi đang kỳ nghỉ nên trong khu thư viện không có ai, chung quanh an tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang và tiếng bước chân của cô.

Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên hơi khẩn trương, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh hơn.

Cô cảm giác dường như ngoài tiếng bước chân của cô, còn có tiếng bước chân của những người khác, nhưng cô không dám phát ra một tiếng kêu nào, cũng không dám quay đầu nhìn lại, cúi đầu nhanh chóng chạy ra cửa trường học.

"A —-" Tóc của cô đột nhiên bị kéo giật về phía sau, ngã ngồi cả người trên đất.

Trong không khí đột nhiên có thêm mùi vị hỗn tạp, đó là mùi thuốc lá rẻ tiền hòa lẫn với mùi mồ hôi bẩn thỉu.

"Các người là ai?" Lâm Tĩnh chống hai tay trên mặt đất muốn đứng lên, cô nhìn thấy hai gã đàn ông ăn mặc áo thun lót đang nhìn cô cười bỉ ổi, cô sợ hãi đến nỗi sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

"Cô em, đi chơi với bọn anh nhé." Một người trong đó đưa lưng về phía đèn đường dùng giọng quê rặt nói một cách dâm đãng.

Lâm Tĩnh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, "Cút ngay! Các ngươi cút ngay!" Một người đàn ông khác nhỏ giọng kêu lên, "Kéo cô ta vào bên trong đi."

"A a..." Lâm Tĩnh thét chói tai, lúc sắp đứng lên lại bị bọn họ túm được cánh tay,

"Cứu mạng, cứu mạng!"

Cô hét lớn cầu cứu.

"Đừng ồn nào." Một tên lấy tay bịt miệng cô lại.

Lâm Tĩnh dùng hết sức để giãy dụa, há mồm cắn vào tay của tên đó, cầm ba lô hung hăng đập vào tên đang nắm cánh tay cô, rồi thừa dịp bọn họ bị đau, ôm ba lô co cẳng chạy.

Hai gã công nhân kia đời nào chịu bỏ qua cho cô, chỉ mới mấy bước là đã bắt được cô lại, vạch xé y phục của cô.

Thấy da thịt trắng nõn trơn mềm của cô gái trẻ, thú tính của hai gã công nhân đã lâu chưa chạm qua phụ nữ vọt lên cao hơn, có một tên đã lột sẵn quần lót ra.

Lâm Tĩnh chưa từng kinh hoàng như thế này, cô gần như tuyệt vọng, muốn cắn lưỡi tự sát chứ không muốn bị hai tên cầm thú này làm nhục.

Bình An trọng sinh - Dư Phương (Chương 1~ 200)Where stories live. Discover now