Chương 18 - Đại Thúc Không Nấu Cơm !

2.8K 131 5
                                    


Sớm hôm sau gặp ngày nghỉ, thư viện không có lớp, Viên Phi Phi ngủ một hơi đến khi mặt trời lên cao.

Mơ mơ màng màng, Viên Phi Phi có cảm giác như mình đang trên một chiếc thuyền con, dập dềnh theo sóng, lênh đênh lênh đênh.  Nàng mở mắt, phát hiện bản thân nằm vắt ngang bụng Trương Bình như một con cá chạch. Trương Bình mặc nguyên quần áo nằm trên giường, hai tay để sau gáy, không biết đã tỉnh giấc hay chưa.
Nàng nghiêng đầu cảm thấy bụng của Trương Bình nhè nhẹ lên xuống theo mỗi một hơi thở.
Hèn chi giống như ngồi trên thuyền......
Viên Phi Phi gối đầu trên bụng Trương Bình, cằm quẹt qua quẹt lại, Trương Bình bị nàng bỗng nhiên làm cho bị nhột, hơi thở hơi nghẽn, bật cười thành tiếng.
Hắn thò một tay ra bắt lấy cằm của Viên Phi Phi, mắt vẫn không mở. Viên Phi Phi bị hắn tóm không ngọ nguậy được nữa.
Nàng muốn xoay thoát ra, nhưng thoát không xong.

"Hì hì hì." Viên Phi Phi cười toe toét, úp mặt vào tay Trương Bình, nói: "Ông chủ, hôm nay sao ông dậy trễ thế này?"
Trương Bình hé mắt, lười biếng liếc nàng một cái, tiếp tục nhắm lại.
Viên Phi Phi nhích nhích lên, nói: "Ông chủ, ông thành con sâu lười rồi."
Trương Bình cười hừ một tiếng, nắm cằm của Viên Phi Phi nựng vài cái, ý là ngươi còn có mặt mũi đi kêu người khác là con sâu lười.
Viên Phi Phi nằm bò càng thoải mái trên bụng Trương Bình. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, ấm áp vắt ngang lưng của nàng.

Viên Phi Phi nằm một hồi, thấy Trương Bình không có ý định dậy, giục hắn: "Ông chủ, mau dậy đi nào."
Trương Bình bất động. Viên Phi Phi lại bảo: "Ông không dậy hai ta lấy gì ăn đây."
Trương Bình buông tay, lại gối dưới đầu. Viên Phi Phi nhìn loạt động tác này xong trợn tròn mắt.
"Không phải ông muốn để ta tự nấu chứ!?"
Trương Bình ngủ đến ngon lành. Viên Phi Phi bò dậy, hai tay ấn trước ngực Trương Bình, lôi kéo một hồi.
"Ông chủ— —!"
Thể trạng Trương Bình cường tráng, nằm duỗi ngửa một thân cơ bắp rắn chắc nhô cao, giữa hai cơ ngực là một rãnh kéo dài đến bụng. Bàn tay be bé của Viên Phi Phi đang đặt nơi đường rãnh và cơ bụng giao nhau, chọc tới chọc lui, tuy lực đạo của nàng trên người Trương Bình đau thì không đau được, nhưng không thể không nhột.
Trương Bình ráng nhẫn nhịn một hồi, sau đó chịu hết nổi, cánh tay vung lên gạt Viên Phi Phi qua một bên. Viên Phi Phi như một cái chả nem, la oai oái cuộn mình mấy vòng, lăn một hơi vào trong cùng của giường.
Viên Phi Phi kiên trì cố gắng bò trở lại bên Trương Bình, cọ cọ cánh tay hắn.
"Ông chủ......"
Trương Bình nằm như chết rồi, nhắm mắt bất động. Viên Phi Phi lay hồi lâu vô hiệu, nhe răng xì một tiếng, nhảy xuống giường, tự mặc đồ xỏ giày ra khỏi phòng.
Lúc nàng đẩy cửa mở ra, ngoái đầu nhìn một cái, Trương Bình đã mở mắt, hai chân rắn khoẻ bắt chéo nhau, thản nhiên nhìn nàng.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào căn phòng làm Trương Bình hơi nheo mắt, khuôn mặt của hắn trong nắng mai trông có bảy phần biếng nhác, ba phần ôn hoà, giống như nước sôi để nguội qua thời gian nửa tuần nhang, tuy vẫn còn đủ nóng, nhưng sẽ không làm ai bị thương.

Viên Phi Phi bỗng cảm thấy vui vẻ, nàng phất tay với người phía sau, nói: "Ông chủ, ông tự ở đó mà đói nha, ta đi đây——!" Nói đoạn, nàng khép cửa, chạy ra khỏi phòng.

Người Ở Nơi Tịch LặngWhere stories live. Discover now