Chương 10

362 28 0
                                    

Thấy thi thể Duy Dũng trên mặt đất, cả ba đều ngây ngẩn cả người, Bạch Ngọc Đường cất súng vào trong bao, nghiêng người đứng phía sau cánh cửa. Lúc này, cửa hơi hé một chút, có một bóng người xuất hiện ở bên ngoài, không đợi thấy rõ, Bạch Ngọc Đường đã vọt ra.

"Oa ~~" người ngoài cửa như bị dọa sợ hét lên, nhưng hắn hiển nhiên thân thủ không tồi, rất nhanh lách sang một bên đỡ được cánh tay vung tới của Bạch Ngọc Đường, nhưng Bạch Ngọc Đường xoay người đá qua một cú. Người nọ lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một chút, háng bị đá trúng, đau đến mức nhe răng hít mạnh. Chợt nghe hắn dùng giọng điệu bất nam bất nữ nói: "Anh đẹp trai, anh muốn phế tôi sao~~?"

Nghe thấy giọng quen quen, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thoáng sửng sốt, chỉ thấy người trước mắt đang xoa thắt lưng rên rỉ, chính là Eugene.

"Sao anh lại ở đây?" Bạch Ngọc Đường thu hồi tư thế, có chút đề phòng địa nhìn hắn.

"Tôi ra ngoài hít thở không khí!" Eugene hai tay đút túi nhún vai, "Không khí bên trong không tốt, hít lâu dễ phát khùng."

Bạch Ngọc Đường lại nhìn xung quanh bốn phía, bên trong ngõ nhỏ vô cùng yên tĩnh, căn bản không có một ai khác . . . sau đó quay đầu lại nhìn Eugene, "Anh vừa rồi có nghe thấy tiếng súng không?"

"Đứng ở cửa cầu thang nghe được." Eugene cười cười, "Nên mới chạy tới hóng nè."

"Không phát hiện ai nổ súng hả?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Anh nói chuyện liên quan chút coi?"

"Hắc hắc." Eugene cợt nhả vươn người tới, thấp giọng nói: "Như vậy mới nói được nhiều nhiều với anh chứ."

Bạch Ngọc Đường quay sang lạnh mặt nhìn hắn, Eugene vội vã lui lại, trốn sau bức tường, "Đáng ghét, thật hung dữ quá đi."

Không đi để ý tới trò cợt nhả của hắn, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn vào phòng, chỉ thấy vẻ mặt Triển Chiêu cũng vô cùng khó hiểu, còn cá chạch nhỏ Lạc Dương thì mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn thi thể Duy Dũng trên mặt đất.

Lúc này, bên ngoài truyền tới bước chân ầm ĩ, Triển Chiêu gật đầu với Bạch Ngọc Đường, thả một cái danh thiếp vào trong quyển 《 tội phạm và tâm lý học 》, xoay người thả sách lại vào giá. Cúi đầu khẽ nói bên tai Lạc Dương: "Chú thấy cái chết của ba cháu rất đáng ngờ, chú Duy Dũng cũng thế . . . Nếu cháu tin chú, hãy đến tìm chú."

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng hô gọi, Trần Tiệp và đám tay chân đều chạy tới.

Mọi người vừa nhìn thấy thi thể của Duy Dũng đều ngây ngẩn cả người, sau đó đồng loạt rút súng chĩa vào Bạch Ngọc Đường và Eugene.

Trần Tiệp trừng đám tay chân, "Làm gì đó? Thu súng về."

Đám thủ hạ ngoan ngoãn thu súng, nhưng ánh mắt trừng Bạch Ngọc Đường và Eugene đều ngập tràn tia máu, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ với cái chết của Duy Dũng.

"Đây là hiểu lầm!" Eugene vội khoát khoát tay, trốn phía sau Bạch Ngọc Đường, "Tôi chỉ ra ngoài thông khí thôi, cũng không có súng mà."

Trần Tiệp hỏi Bạch Ngọc Đường, "Đội trưởng Bạch, chuyện gì xảy ra?"

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm mọi người một hồi, đáp: "Các người có thể hỏi thằng nhóc, tương đối đáng tin." Nói rồi, quay đầu lại nhìn Lạc Dương ở trong phòng.

S.C.I Mê Án Tập - Phần 1Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora