Đệ tam chương:

157 20 1
                                    

Lúc Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu mang theo thằng nhóc tóc vàng trở lại đại sảnh vừa vặn nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng rơi vỡ của món đồ gì đó.

Bọn họ dựa theo âm thanh đi tìm, nhìn thấy nơi thưởng trà ngoài trời có hai nam một nữ đang xảy ra tranh chấp, nam nhân mặc áo trắng là Alpha, hắn và một phụ nữ Omega mặc quần đỏ ngồi ở trên ghế mây, trên bàn trà bày một ít điểm tâm sáng, bên chân Omega rải rác mảnh tách vỡ.

Người đàn ông tên là Ngô Tuấn Viễn, người phụ nữ tên là Tưởng Trân, bọn họ là một cặp vợ chồng. Tô Mộc Thu đối với hai người kia có chút ấn tượng, bởi vì một năm trước lúc bọn họ cử hành hôn lễ có mời ban nhạc của Tô Mộc Tranh,

Gia đình này có gia thế hùng hậu, cha của Tưởng Trân ở quốc nội là nhà từ thiện rất có tiếng tăm mà Ngô Tuấn Viễn vốn là chỉ là thành phần tri thức phổ thông, không biết làm sao được con gái lão tổng hắn xem hợp mắt. Còn nhớ sau khi kết thúc tiệc cưới, một thành viên ban nhạc tên là Đới Nghiên Kỳ từng nói, trong bữa tiệc mấy người khách kia bề ngoài a dua nịnh hót, sau lưng đều nói Ngô Tuấn Viễn trèo cao, là tiểu bạch kiểm bám váy đàn bà.

Người thứ ba là Alpha thân mang đồng phục màu đen, xem kiểu dáng đồng phục tựa hồ là quản lý công nhân viên, áo của hắn bị ướt nhẹp, trên mặt đất có một vũng nước nhỏ, dựa vào màu sắc có lẽ là cafe.

Tưởng Trân là nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa cô ta phi thường biết cách phơi bày vẻ đẹp của bản thân, giơ tay nhấc chân đều là tao nhã không nói thành lời. Trên phương diện ăn mặc càng bỏ công sức, đồ trang sức trang nhã làm điểm nhấn cùng cặp mắt hạnh đầy sóng tình ẩn ý kia càng thêm câu nhân.

Bất quá bây giờ trong đôi mắt quyến rũ mê người kia đang bốc lửa, lóe ánh sáng hùng hổ doạ người, giọng nói bén nhọn: "Ai cho anh mang cafe tới, anh không biết tôi đang mang thai sao?"

Nghe nói như thế, Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu cũng không tự chủ đem tầm mắt dịch đến bụng Omega, nơi đó được chiếc quần đỏ bao bọc rất bằng phẳng, không nhìn ra dấu hiệu có thai.

Vị công nhân viên kia thấp giọng nói gì đó, Tưởng Trân đánh gãy lời hắn: "Ba tháng! Việc này tôi và giám đốc các anh đã nói qua, cô ta không nói cho anh biết à!"

Lúc này, Trần Quả nhận được tin tức rốt cục cũng chạy tới. Vừa nhìn tình huống này liền cảm thấy không ổn, vị Tưởng tiểu thư kia nhìn tưởng dễ thân, kỳ thực phi thường khó hầu hạ, chuyện vặt vãnh đều sẽ thổi phồng lên, trong mấy ngày nay đã giáo huấn qua vài người.

Trần Quả nhanh chóng nhận lỗi: "Vị này chính là người phụ trách lập ra thực đơn của chúng tôi, nhà dinh dưỡng Từ Trạch, cậu ta không biết chính xác tình huống của quý khách. Bởi vì ngày hôm nay nhân viên không đủ, cho nên mới tạm thời nhờ vả Từ tiên sinh đến giúp đỡ, thực sự rất xin lỗi."

Ngô Tuấn Viễn nãy giờ vẫn cười híp mắt không lên tiếng đột nhiên làm khó dễ: "Nếu là nhà dinh dưỡng, vậy tại sao lại không rõ ràng tình trạng cơ thể của khách? Vạn nhất có cái gì không thể ăn, xảy ra chuyện các người có bồi thưởng nổi không? Phí thu vào sẽ không phải đều được các người dùng ở trên người mình chứ?" Nói xong, hắn ý tứ mà liếc nhìn đôi giày cao gót trên chân Trần Quả.

[TCCT - Tán Tu] Thiên VõngWhere stories live. Discover now