Chap: 35

4.4K 326 187
                                    

Ngữ điệu Hắc Lục thực trầm tĩnh, nhưng không biết vì sao, mặt Diệp Xuyên lại nóng lên.

“Thực xin lỗi, Hắc ca.”

Hắc Lục bình tĩnh khiến Diệp Xuyên cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Tôi nói vậy có phải là quá đáng hay không?”

Hắc Lục yên lặng nhìn cậu, đáy mắt chậm rãi hiện lên nét cười, “Không sao.

Tôi cảm thấy cậu như vậy rất tốt.

Chuyện gì cũng đều hỏi thẳng cả.”

Diệp Xuyên sửng sốt một chút, bán tín bán nghi hỏi : “Thật sao?”

Hắc Lục nhẹ nhàng gật đầu, “Thật mà.”

Diệp Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng bất giác thả lỏng, “Tôi biết mình nói như vậy chẳng phải dễ nghe.

Có điều".

.

.

Hắc Lục nhịn nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cơ hội thích hợp vươn tay xoa nhẹ bờ môi cậu.

Môi Diệp Xuyên bình thường đã rất đẹp, lúc mỉm cười đường nét đôi môi cong lên thành một vòng cung thập phần duyên dáng, ngây ngô lại gợi cảm.

Ngón tay đặt trên hai cánh môi, xúc cảm co dãn rõ ràng trên đầu ngón tay, giống như một trái sơ ri vừa chín tới, tươi mát mà căng mọng.

Hắc Lục kềm lòng không được nhẹ nhàng ấn một cái, mãi đến khi chạm vào ánh mắt có chút kinh ngạc của Diệp Xuyên, mới tỉnh rụi thu tay lại.

“Giáp mặt nói vẫn hơn chứ, ở sau lưng ngược lại trong lòng toàn những ý nghĩ hỗn tạp linh tinh.”

Hắc Lục không tự chủ được chà xát ngón trỏ, xúc cảm mượt mà tinh tế vẫn đang cố chấp đọng lại trên đầu ngón tay, chân thật đến dọa người.

“Phật gia nói phải tu mười năm mới có thể chung thuyền, quen nhau cũng cần có duyên phận.

Nếu trong tay tôi có được tin tức này, phải dành cho người mà mình quen biết, đó là đương nhiên không phải sao? Hay là.

.

.

Em không xem tôi là bằng hữu?”

“Tính tình của tôi là vậy đó, chịu thiệt cũng phải ăn ở chỗ sáng.

Anh đừng để ý.”

Diệp Xuyên không tự chủ được liếm liếm vành môi, cậu không phải là một thiếu niên ngây thơ, không hiểu sự đời.

Nhìn động tác như lơ đãng kia của Hắc Lục có ý gì, trong lòng cậu rất rõ ràng.

“Trước kia tôi chỉ biết chịu đựng, vô luận gặp phải chuyện gì đều trân mình gánh lấy, kết quả là đem mọi chuyện làm cho hỏng bét.”

Diệp Xuyên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông phía trước, vẻ mặt thật thà, trong ánh mắt lại mang theo một chút hoang mang, “Hắc ca, anh như vậy.

.

.

Tôi sẽ hoài nghi anh đối với tôi không phải là không có ý đồ.”

Mùa Hè Của Diệp XuyênWhere stories live. Discover now