Chương mười chín

1.6K 216 11
                                    


Thật ra nơi thăm mộ cũng chỉ cách căn hộ của hai người tầm hơn nửa giờ lái xe, Tiêu Chiến ngủ được một giấc xong liền về đến nhà. Anh ở đây đã sắp nửa năm rồi, đối với căn nhà vốn chỉ thuộc về một mình Vương Nhất Bác đã quen thuộc vô cùng, sau khi xuống xe liền vô cùng vui vẻ, chạy nhanh hơn cả Vương Nhất Bác, xoay lên lầu mở khoá, đẩy cửa đi vào.

Sau khi Tiêu Chiến đến cửa liền bắt đầu thói quen cởi giày cởi áo khoác, đó luôn là việc đầu tiên anh làm khi vào nhà. Anh không muốn vứt áo khoác dính bụi bên ngoài linh tinh, sau khi cởi sẽ bỏ vào máy giặt luôn. Kết quả là, Tiêu Chiến thậm chí còn chưa ngẩng đầu nhìn xem trong nhà có gì thay đổi không - dù sao trong giây lát anh nhận ra được có điều không đúng. Ba Vương ngồi trên sô pha bên kia đã trợn mắt há hốc mồm, che mặt đi, trên mặt hiện rõ vẻ không dám nhìn thẳng.

Tiêu Chiến cũng theo đó ngây ngẩn cả người: "...?"

Vương Nhất Bác chậm rì rì đi phía sau cũng ngây ra tại chỗ: "???"

Ba Vương thật sự làm hai người sợ khiếp hồn, vốn dĩ ông còn rất nghiêm chỉnh mặc đồ tây ngồi đây đợi con trai đã lâu không về để bàn một ít chuyện quan trọng. Nhưng ai ngờ người đầu tiên bước vào sau tiếng mở khoá lại không phải là Vương nhất Bác, mà là một chàng trai hoàn toàn xa lạ, còn chẳng chào hỏi lời nào đã bắt đầu cởi quần áo.

Cởi! Quần! Áo!

Điều này vô hình chung đã gây ra tổn thương rất lớn cho một người đàn ông trung niên tinh anh.

Tiêu Chiến hoàn toàn ngẩn ra, anh hoàn toàn không nghĩ ra trong nhà còn có người khác, áo khoác mới cởi một nửa, cởi tiếp cũng không được mà mặc vào cũng không xong. Anh nhìn nhìn Vương Nhất Bác, lại cúi đầu nhìn chính mình, cả người xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui xuống, dứt khoát cả đời không bước ra ngoài nữa.

Vương Nhất Bác ngược lại bình tĩnh hơn anh nhiều, cảm xúc cũng không hề chấn động lắm. Nhưng rốt cuộc thì cũng là người cha đã lâu rồi không gặp, lại còn ở trong tình huống có người yêu mình ở bên cạnh, nói thế nào thì cậu cũng vấn có chút căng thẳng. Bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi, ướt dính khiến người ta có chút khó chịu,

Cậu nghiêng đầu, mở miệng, nhưng lại quên mất mình không thể nói được... Vương Nhất Bác nhất thời nhận ra điều này lại không khỏi ngẩn ngơ, hơi nhíu mắt, lại mím chặt môi.

Tuy rằng từ lúc vợ mình xảy ra chuyện, ba Vương chưa từng gặp lại người con trai tính tình bướng bỉnh của mình, nhưng xuất phát từ nỗi lo lắng cho sức khoẻ của con, ông cũng từng nửa đêm lén chạy đến bệnh viện dò hỏi bác sĩ, cho nên trong lòng cũng rõ việc Vương Nhất Bác mất đi khả năng nói chuyện. Vì sao chứ? Nguyên nhân thật sự rất đơn giản, bởi vì không thể quên được cái chết của mẹ, hơn nữa dây thanh quản còn bị thương nghiêm trọng. Trừ khi Vương Nhất Bác tiếp nhận phẫu thuật, không thì có thể cả đời này đều phải làm người câm.

Hiện giờ ông còn chưa biết Vương Nhất Bác đã chấp nhận phẫu thuật, giọng nói và cổ họng đều đang trong thời kì hồi phục. Nhưng... cho dù là ông đã biết, cũng chỉ khiến trái tim càng chua xót hơn mà thôi.

[Bác Chiến] Thật muốn nghe người nói yêu tôi - [EDIT/TRANS]Where stories live. Discover now