[4.2]

1.6K 180 33
                                    

17

Nghiêm Hạo Tường chẳng có hứng thú gì với đồ ngọt, nhưng Hứa Sênh đã mở lời rồi cậu cũng ngại từ chối, dù sao cũng cần tìm một chỗ nghỉ chân, bèn dứt khoát đi theo cô luôn.

Hứa Sênh cố gắng tìm chủ đề, nói chuyện câu được câu mất với Nghiêm Hạo Tường, sau khi đã bước ra bước đầu tiên rồi, mọi thứ đều trở nên đơn giản hơn, mặc dù vẫn hơi căng thẳng nhưng cũng không đến nỗi lắp ba lắp bắp nói chẳng thành lời như trước kia.

"Ờm," Nghiêm Hạo Tường nghỉ cũng tàm tạm rồi, không muốn tiếp tục đối phó với những chủ đề tẻ nhạt này thêm nữa, "Tôi có chút việc, chắc phải đi trước đây."

"Được," Hứa Sênh siết chặt nắm tay, "Ừm, tôi có thể kết bạn với cậu trên WeChat được không?"

"Ừ," Đây cũng chẳng phải yêu cầu quá quắt gì mà không thể đáp ứng, Nghiêm Hạo Tường mở mã QR ra đưa điện thoại cho cô, "Đây."

"Tình cờ ghê." Giọng nói bất chợt vang lên khiến Hứa Sênh thất thần, không kịp đón lấy điện thoại.

"Kẻ đầu sỏ" Hạ Tuấn Lâm lập tức giơ tay ra đỡ, tiếc thay lại chẳng thể nào nhanh bằng lực hấp dẫn của Trái Đất —— Điện thoại đập xuống nền nhà, phát ra âm thanh chói tai.

Điện thoại của Nghiêm Hạo Tường đừng nói là ốp, đến cả miếng dán cường lực cũng chẳng có, Hạ Tuấn Lâm nhặt lên nhìn một cái, mặt mũi nhăn nhúm hết cả vào: "Vỡ trông cũng tương đối nghệ thuật đấy."

"Xin lỗi," Hứa Sênh vội vàng xin lỗi Nghiêm Hạo Tường, "Do tôi không kịp cầm."

"Tại tôi tại tôi," Hạ Tuấn Lâm nhấn vào màn hình kiểm tra sơ qua một lát, chiếc điện thoại này không chỉ vỏ ngoài vẫn giữ nguyên trạng thái xuất xưởng, đến cả màn hình bên trong cũng là hệ thống cài sẵn, "Lát nữa để tôi cầm đi sửa, chắc cũng chỉ hỏng màn hình thôi."

"Không sao," Ngược lại Nghiêm Hạo Tường chẳng có phản ứng gì, định lấy lại điện thoại, "Tôi tự mang đi sửa là được rồi."

"Không cần đâu," Hạ Tuấn Lâm vẫn không thả tay, "Ở ngay gần đây có trung tâm sửa chữa, tôi rành khu này lắm."

"Thế ít nhất cũng để tôi trả một nửa tiền sửa," Hứa Sênh nhìn sang Hạ Tuấn Lâm, "Thực ra là lỗi của tôi."

"Vẫn cứ là để mình trả đi," Lục Phi cảm thấy mình cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, "Là do mình lôi Hạ Tuấn Lâm đến đây."

"Thôi bỏ đi," Nghiêm Hạo Tường phải hơi dùng sức mới giành được điện thoại từ tay Hạ Tuấn Lâm, "Cũng chẳng phải chuyện gì to tát."

"Cái này cậu mà mang ra hàng chính hãng thay màn hình thì ít nhất cũng phải mất hai nghìn," Kiểu người đến cả miếng dán cường lực cũng lười dán như Nghiêm Hạo Tường chắc chắn là không mua bảo hiểm rơi vỡ màn hình, Hạ Tuấn Lâm chốt lại một câu, "Để tôi trả, tôi không thích nợ người khác."

"Tôi trả một nửa," Lục Phi xáp đến bên tai Hạ Tuấn Lâm thì thầm, "Ông sửa xong tôi chuyển tiền cho."

"Ừ," Hạ Tuấn Lâm không phản đối, số tiền tiêu vặt còn lại của cậu chưa chắc đã đủ, vậy nên cũng thì thầm đáp lại, "Lần sau ông đánh rơi điện thoại tôi cũng trả một nửa cho."

[Dịch] [Fanfic] [Tường Lâm] Giang ChâuWhere stories live. Discover now