Chương 8

2.8K 113 1
                                    

Editor: hungtuquy

Beta: Lê Hoa

___________________

Nàng đứng dậy, xoay người tính toán rời đi, bỗng nhiên nghe thấy Lâu Minh Diệp tê tâm liệt phế gọi ầm ĩ: "Lôi cô nương --!"

Lâu Minh Diệp mặc kệ Tô Ly ngăn trở, vẫn vọt vào đám cháy, ánh lửa nóng cháy cơ hồ muốn đem hai mắt hắn làm cho bỏng rát, liền tính như thế, hắn vẫn trợn to mắt, trong một đám lửa lớn tìm kiếm Hứa Thanh Hoan.

"Lôi cô nương! Ngươi ở đâu?" Khói đặc cuồn cuộn, thanh âm phát run: "Mau trả lời ta!"

Hắn vọt vào trong phòng, còn chưa kịp nghiêm túc nhìn cẩn thận, nóc nhà đã to nặng đã rơi xuống.

Trước mắt hắn tối sầm, hắn cực lực đẩy phòng ra, khàn khàn kêu: "Lôi cô nương!" Không cần chết, lôi cô nương ngàn vạn lần không cần chết!

Hắn còn chưa bò lên, trăng non chiếu lên chiếc giày thêu dừng ở trước mắt.

"Ngươi cái tên ngốc này a a!" Con người vẫn luôn bình tĩnh lúc này đây cuối cùng cũng có một tia cảm xúc, nàng tức muốn hộc máu rồi: "Chỉ một hồi lửa nhỏ có thể ngăn được ta sao? Lâu Minh Diệp ngươi là tên ngốc tử sao không thể dùng não ngẫm đi!"

Tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản!

Quần áo Hứa Thanh Hoan đều nhiễm ánh lửa.

"Lôi cô nương!" Lâu Minh Diệp vui sướng hô lên, lại bị Hứa Thanh Hoan hung hăng ngăn trở: "Nhanh chóng theo ta đi ra ngoài!"

Nói rồi, tay nhỏ mềm mại cầm tay hắn, rõ ràng thân ở lửa lớn, nàng lại lạnh băng bình thản xâm nhập vào tâm hắn.

Muốn dắt đi cả đời.

Hai người một đường lao khỏi đống lửa, từ cửa sau lao ra.

Không xa, có một dòng suối nhỏ. Hứa Thanh Hoan mang theo Lâu Minh Diệp cùng nhau nhảy xuống nước, cuối cùng cũng dập tắt được lửa.

"Lôi cô nương!" Từ nước trồi lên, Hứa Thanh Hoan đang định tiếp tục tức giận mắng Lâu Minh Diệp, lại bị hắn ôm một cái thật chặt, quần áo ướt át dán vào nhau, cơ hồ cảm giác được ngực thiếu niên kịch liệt nhảy lên.

Tiếng nói của thiếu niên trong trẻo không che dấu được áp lực mà khóc nức nở: "Thật tốt quá, ngươi không có việc gì, thật sự tốt quá." Thấy ngọn lửa lớn kia, nghĩ đến Hứa Thanh Hoan có khả năng chờ ở bên trong.... trái tim Lâu Minh Diệp đều muốn tan vỡ.

Trong đầu hắn lúc ấy đều là nàng đang gặp nguy, chỉ nghĩ được một điều là phải cứu nàng ra tới.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trong lồng ngực, tâm Lâu Minh Diệp cuối cùng lại bắt đầu tươi sống nhảy lên.

Hứa Thanh Hoan chậm rãi nhắm mắt lại, Lâu Minh Diệp cũng lo lắng cho an nguy của mình, nghĩ vậy, nàng muốn mắng cũng mắng không ra: "Ai, ngốc tử."

Nguy cơ qua đi, Hứa Thanh Hoan mới trì độn cảm giác được cánh tay truyền đến một trận đau nhức.

Trên da thịt kiều nộn, ở lửa lớn có mấy giây, mà chính mình chủ quan không cẩn thận bị bỏng máu tươi mịch mịch chảy ra.

[Edit - Mau Xuyên - Cao H ] Trả giá vì ngược đãi nam chínhOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz