Chương 30: Anh đang nói dối

70 4 0
                                    


Kim Ngưu nhìn đôi chân của chính mình, vẻ mặt mờ mịt, "Sao?"

Giang Thiên Yết làm bộ lơ đãng, nhìn đèn đường le lói ở nơi xa, mặt lạnh không có chút biểu tình nào, "Tôi hỏi có phải em bị bắt nạt hay không?"

Kim Ngưu không rõ nguyên nhân, "Sao anh lại hỏi như vậy?"

Giang Thiên Yết quay đầu nhìn cô, trong mắt bỏ đi sắc bén và đề phòng của ngày thường, đại khái bởi vì ánh trăng quá ôn nhu khiến Kim Ngưu nhìn ra sự ôn hòa trong mắt anh.

"Vậy vì sao tiết mục của em lại đổi người?"

Anh từ đỉnh đầu liếc cô, thấp giọng nói.

Hóa ra là vì chuyện này, Giang đội trưởng quả là một người đàn ông tốt, lại còn cẩn trọng!

Kim Ngưu cong môi cười, tâm tình vốn dĩ đang chua xót lại vì câu nói của anh đánh bay không còn chút nào!

"Bởi vì lãnh đạo rốt cuộc nhận ra sự ưu tú của em, không cho phép em ăn không ngồi rồi nha!"

Không cần thức đêm làm tiết mục, cũng không cần một mình một người tự chuẩn bị tất cả, Kim Ngưu tâm tình tốt đẹp không nói lên lời.

Trước kia là bị lưu đày, từ viết bản thảo, phát thanh đến giao lưu cùng khán giả tất cả đều dựa vào chính mình, không thể nhờ cậy vào ai khác. Hiện tại thật vất vả cuối cùng cũng có một cơ hội, mặc kệ là thiệt tình hay giả ý, mọi người đều biểu hiện cực kỳ quan tâm chúc mừng, mắt thấy tương lai tốt đẹp ở phía trước, Kim Ngưu nhịn không được mà nở nụ cười xinh đẹp.

Cô lấy từ trong túi ra một chồng giấy dán tiện lợi, nhanh chóng viết lên mấy chữ, nhét vào tay Giang Thiên Yết, chắp tay trước ngực, cười đến cực kỳ ngoan ngoãn, "Đây là thời gian phát tiết mục mới của em, tiếp tục ủng hộ nha, Giang đội trưởng!"

Nhìn khuôn mặt cười đến vui vẻ của cô, ngón tay Giang Thiên Yết thu lại, đem tờ giấy bỏ vào trong túi, không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Anh chỉ đơn thuần cảm thấy kỳ lạ mà thôi, không phải quan tâm cô đâu! Anh một chút cũng không thích nghe tiết mục của cô, một chút cũng không!

Xe đậu khá xa, hai người đi một lúc lâu mới vào đến cửa.

Giang Thiên Yết đối với tốc độ đi chậm rì rì của cô cực kỳ bất mãn, lại không thể kéo cô đi nhanh về phía trước, chỉ có thể phối hợp với bước chân của cô, đôi chân dài hoàn mỹ không được sử dụng như ý cực kỳ bất mãn, giống như một chiếc xe thể thao vốn nên mạnh mẽ lao đi bị buộc giảm tốc độ vô cùng nghẹn khuất.

Kim Ngưu đã bôn ba cả ngày, hai đùi đều sắp hỏng, lúc đi vào thang máy còn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã vào trên người anh.

Cái gọi là ngã trên đất bằng có lẽ chính là như vậy đi!

Giang Thiên Yết cười nhạo một tiếng, thanh âm mang theo sự trào phúng như có như không, "Đi đường cũng không xong, em lớn lên bằng cách nào vậy?"

Nói tới nói lui, anh vẫn vươn một bàn tay tới, đỡ cô.

Chờ cô đứng dậy, Giang Thiên Yết đối với đôi giày của cô mặt sưng mày xỉa, "Em lái xe còn đi giày cao gót?"

Kim Ngưu lười biếng dựa vào thang máy, nếu hôm nay không quá mệt mỏi, cô hiện tại liền muốn treo cờ khởi nghĩa, giơ giày cao gót nói mát Giang đội trưởng một trận.

Đương nhiên, từ lý trí mà suy xét, đừng nói một đôi giày cao gót, cho dù trong tay cô cầm đao, ở tình huống không bỏ thuốc, cô không có khả năng thắng được thân thủ mạnh mẽ của Giang đội trưởng.

"Vừa mới thay, trong xe có giày đế bằng, em mới không ngốc như vậy, lái xe còn đi giày cao gót." Cô nhỏ giọng giải thích.

Giang Thiên Yết đối với việc làm này cực kỳ khó hiểu, "Lái xe còn phải đổi giày? Phiền toái như vậy làm gì?"

Kim Ngưu đi theo phía sau anh ra thang máy, căm giận trừng mắt nhìn anh, chuẩn xác mà nói, là trừng mắt nhìn đôi chân dài của anh, "Lớn lên cao thì ghê gớm lắm sao? Nếu em cũng cao đến 1m8 thì còn cần mang giày cao gót sao?"

Giang Thiên Yết nhướng mày, ở đỉnh đầu cô khoa tay múa chân một chút, tay phải nhanh chóng đoạt lấy túi xách của cô giơ lên quá đỉnh đầu, khóe miệng hơi nhếch, "Tới đây, nói lại lần nữa?"

Kim Ngưu không cam lòng nhìn chằm chằm túi xách của chính mình đột nhiên bay lên cao, ra sức nhảy lên.

Đương nhiên, tay cô cũng chỉ nắm được không khí.

Kẻ địch cực kỳ giảo hoạt, không chịu đứng yên chờ cô nhảy tới, tùy thời di động bay lên lại hạ xuống, khiến cho cô nhảy lên lại không cách nào thay đổi phương hướng, đây là một vấn đề cực kỳ nan giải.

Đương nhiên, kẻ địch dáng người cao cũng là một điểm chết đối với cô.

"Tới, lặp lại lần nữa." Giang Thiên Yết hài hước nhìn cô, tay giơ lên hơi lắc một chút, giống như đang cầm gậy lông vũ trêu mèo.

Kim Ngưu tức giận phồng má thành con cá nóc, ngửa cổ nhìn anh, giậm chân, "Này!"

Giang Thiên Yết đem túi ôm vào trong ngực, hai cánh tay che lại kín mít, làm cô không tìm thấy bất kỳ khe hở nào để xuống tay.

"Lặp lại lần nữa." Anh nâng cằm, sung sướng quan sát phản ứng của cô, cảm thấy cực kỳ thú vị.

Kim Ngưu không còn sức lực mà hừ một tiếng, nhăn mũi, trong lòng ra sức mắng, nếu không phải thực sự không còn sức lực, cô nhất định sẽ nhảy lên đá đầu gối anh!

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ