Chương 61: Hồi âm

57 3 0
                                    

Đến ngày hôm sau, lúc làm việc, tiểu Trương mắt sắc ngay lập tức nhìn thấy đội trưởng Giang mặc một chiếc áo khoác mới chưa từng thấy lần nào.

Xin hỏi hỏa nhãn kim tinh của cậu ta làm thế nào có thể nhận ra?

A, bởi vì đội trưởng Giang trước đây chưa bao giờ mặc áo khoác ngoài.

Hôm nay Giang Thiên Yết ở phòng khách tầng một chắp tay sau lưng tuần sát nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, tiểu Trương khó có được một lần không sợ anh, hai tay cứng rắn đẩy cánh tay anh, cười hì hì hỏi, "Đội trưởng, lúc trước không phải anh nói là mấy thứ áo khoác ngoài này không thể che gió che mưa, chỉ có mấy cô bé chết vì sĩ diện mới mặc phải không?"

Giang Thiên Yết cực kỳ trầm ổn, dưới ánh mắt hóng chuyện của mọi người, vẫn như cũ ung dung bình thản, không chút do dự chối bỏ trách nhiệm đối với phát ngôn của chính mình, "Phải không? Tôi không nhớ bản thân đã nói lời nào như thế."

Giang Thiên Yết kéo kéo cổ áo của chính mình, ra hiệu cho cậu ta chú ý đến chiếc áo khoác ngoài mới của mình.

Tiểu Trương cực kỳ dễ bị dụ, lập tức rời đi sự chú ý, "Đội trưởng Giang, áo thật đẹp, mua lúc nào vậy?"

Cuối cùng cũng có người tìm thấy điểm chính!

Đội trưởng Giang ra vẻ trầm ổn hắng giọng một cái, hơi giương khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn hòa, "Tôi cũng không rõ lắm, bởi vì không phải tự mình mua."

Anh bình tĩnh cười, chờ tiểu Trương hỏi tiếp.

Đáng tiếc tiểu Trương đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cậu ta không hỏi.

Giang Đông: ... này này, vấn đề mấu chốt còn chưa được nói ra đâu! Đừng đi!

Nhìn bóng dáng mấy đồng nghiệp càng lúc càng xa, đội trưởng Giang trong lòng hiện lên mấy phần mất mát.

Từng người từng người, một chút cũng không đáng tin!

Hai tay anh cắm trong túi, mặt âm trầm, đưa ánh mắt hướng về phía người còn chưa kịp rời đi - lão Từ.

Lão Từ không hiểu sao rùng mình một cái.

Có lẽ là hôm nay đã quên mặc thêm một chiếc áo khoác đi.

"Tinh thần thăm dò của mấy người ở đâu?" Giang Thiên Yết nheo mắt, hiển nhiên đối với mấy tên cấp dưới không thức thời cảm thấy hết sức bất mãn, "Lẽ nào mấy cậu không muốn biết cái áo khoác này của tôi là ai đưa cho?"

Lúc nghe thấy nửa câu đầu, lão Từ không hiểu ra sao.

Sau khi nghe được nửa câu sau, lão Từ đột nhiên có chút đau răng.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh ta chậm rãi mở miệng.

Giang Thiên Yết quay đầu hướng về phía anh ta, ánh mắt ngầm mang theo mong đợi.

Lão Từ dừng lại một chút, ngậm miệng lại.

Ánh mắt mang theo sát khí lập tức bay đến trên mặt của anh ta!

"Sao?" Giang Thiên Yết uy hiếp nhìn anh ta, bàn tay to có lực rơi trên bả vai anh ta, "Tại sao không nói chuyện?"

"Là, là ai?" Người sáng sớm đã bắt anh ta tiếp nhận một kích trầm trọng, rốt cuộc là ai?





"Đây là vợ tôi hôm qua đưa cho tôi." Giang Thiên Yết hài lòng cong môi, cuối cùng cũng mở lòng từ bi, bỏ qua cho lão Từ nhỏ yếu lại vô tội.

Lão Từ nghe thấy đáp án trong dự liệu này, thở dài thật mạnh một hơi.

Rất tốt, đội trưởng cùng Ninh tiểu thư ở cùng một chỗ ngày thứ hai, liền bắt đầu không nhịn được khoe khoang khắp nơi.

Thế này làm sao mà được!

Lão Từ vô cùng đau đớn.

Người nào còn chưa có vợ!

Tiểu Trương: Gâu!

Sắp xếp xong công việc cuối năm, Giang Thiên Yết bắt đầu suy nghĩ chuyện đổi công tác.

Năm đó thành tích của anh xuất sắc, thành tích hàng năm đều đứng đầu, vài môn học còn phá kỷ lục được ghi lại, lúc đó trường học cũng từng đề nghị anh suy nghĩ việc ở lại trường, là chính anh cự tuyệt yêu cầu của trường học, hiện tại nghĩ muốn quay lại, độ khó kỳ thực không phải là quá lớn.

Dù sao so với năm đó, anh có càng nhiều kinh nghiệm thực chiến, tố chất thân thể cũng duy trì ở tiêu chuẩn tương đối cao, so với lý luận suông, lý lịch hiện tại của anh có vẻ càng tốt hơn.

Giang Thiên Yết liên hệ với mấy người bạn cũ, chính thức trao đổi về việc thay đổi công việc.

Khi về nhà, Ninh Kim Ngưu đã ôm gối ngồi trên sofa chờ anh.

Như này cũng quá ngoan, anh có chút không quen.

Khuôn mặt sắc bén của người đàn ông trong nháy mắt trở nên nhu hòa, lấy chìa khóa xuống, đổi giày, cởi áo khoác, chỉnh lại quần áo, động tác liền mạch lưu loát.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, cô quay đầu lại thật nhanh, đôi mắt ướt sũng sáng lấp lánh, nháy mắt, nước mắt liền chảy xuống.

Trái tim Giang Thiên Yết căng thẳng, lập tức ngồi xổm xuống, dùng ngón cái lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô, cẩn thận dò hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

Đừng bảo là bị người khác bắt nạt chứ?

Trong mắt người đàn ông lập tức thoáng qua một chút tàn nhẫn, bắt thịt toàn thân căng thẳng.

Ninh Kim Ngưu lắc lắc đầu, hai chân treo ở cánh tay anh, cả người chui vào trong ngực anh, "Quá cảm động!"

Giang Thiên Yết không hiểu ra làm sao.

Một cái tay nhỏ bé chỉ về phía kênh truyền hình.

Trái tim vốn dĩ đang buộc chặt hung hăng buông lỏng, đội trưởng Giang yên lặng có chút dở khóc dở cười.

Xem phim truyền hình đến khóc?

Phim truyền hình kia cũng quá xấu rồi, bắt nạt người khác!

Giang Thiên Yết đem người ôm vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ một hồi, Ninh Kim Ngưu khóc đỏ mũi thỏa thích làm nũng ở trong ngực anh, nhất quyết không buông tha cái ôm của anh, dùng hết tất cả sức lực để giữ quyền lợi này của chính mình.

Chờ cô khóc đủ rồi, Giang Thiên Yết mới chậm rãi buông tay ra, ôm cô tới trên sofa, lau mặt cho cô.

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Where stories live. Discover now