Chương 32: Giấy ghi chú

64 3 0
                                    


Kim Ngưu đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái trẻ đứng trước mặt mình, áo dài màu đen, áo khoác màu hồng, váy ngắn, mang giày ủng cao, trông giống như sẵn sàng tranh giành đàn ông vậy.

Đều là phụ nữ xinh đẹp, Kim Ngưu nhanh chóng phán đoán trong lòng, cô ta cao hơn cô khoảng tám phân, nhưng da không trắng bằng cô, mắt không to như cô, tỉ lệ gương mặt không hoàn hảo như cô, giọng nói cũng không tự nhiên như cô, nếu dựa theo trạng thái bình thường mà nói, cô chắc chắn thắng tuyệt đối.

Nhưng thất bại ở chỗ, hôm nay cô vừa tập thể dục buổi sáng xong, đang mặc một bộ đồ thể thao.

Kim Ngưu: thật đáng ghét.

Áo kháoc hồng chiếm cái ghế trống cuối cùng, nhưng mà lại không mua gì cả, hai tay chống cằm, mắt mèo tinh xảo nhấp nháy nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, âm thanh ngọt ngào mềm mại, "Tiên sinh, đi một mình sao?"

Kim Ngưu lúc này mới thấy rõ người ngồi phía đối diện.

Thiên Yết không muốn để ý tới, gắp bánh bao cắn một cái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mặt là một khuôn mặt nhỏ quen thuộc.

Anh nuốt một cái, lại nhìn cô gái ngồi đối diện, cúi đầu uống một ngụm cháo, lười phản ứng.

"Giang đội trưởng, người ta đang nói chuyện với anh kìa." Kim Ngưu kéo giọng nói, so với ngày thường còn ngọt ngào hơn gấp mười lần, cố gắng hạ thấp giọng nói với người bên cạnh.

Nụ cười của áo khoác hồng căng cứng trên mặt, "Hai người,... đi cùng nhau sao?"

Thiên Yết nhìn khuôn mặt nhỏ đáng thương của Kim Ngưu, lạnh mặt xuống, kéo khoé miệng một cái, "Không quen."

Lần này, nụ cười cứng đờ biến thành Kim Ngưu.

Cô không thể tưởng tượng nổi mà trừng to mắt, có ý muốn dùng ánh mắt làm Giang đội trưởng cảm thấy áy náy lương tâm.

Áo khoác hồng cười càng thêm ngọt ngào, làm lơ Kim Ngưu đứng một bên, ánh mắt trông mong nhìn Thiên Yết ăn sáng, chỉ thiếu chút nữa là mang đũa đến gắp đồ ăn trong bát của anh thôi.

"Có thể cho xin wechat được không?"

Kim Ngưu đáng nhìn bốn phía xung quanh tìm chỗ trống, mà cái người này có chỗ lại không ăn cơm chỉ lo tán tỉnh, quả thật là làm việc không đứng đắn.

Thiên Yết ánh mắt không kiên nhẫn, không hề cho cô ta một sắc mặt tốt, đem Kim Ngưu đang đứng bên cạnh bàn xách tới đặt ở bên cạnh, chia cho cô một nửa chỗ ngồi, "Ăn nhanh lên, không cần nhìn xung quanh."

Kim Ngưu rốt cuộc cũng có chỗ ngồi, mặt mày hớn hở, đối với hành động tối ngày xách cổ cô như xách hành lý kia của anh cũng không oán giận nửa câu.

Áo khoác hồng nhíu mày mất hứng, "Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy."

Thiên Yết cúi đầu uống cháo, nhịn xuống xúc động muốn đứng dậy bỏ đi, trầm giọng nói, "Xin lỗi, không có WeChat."

Trong lòng Kim Ngưu âm thầm vỗ tay, không sai, Giang đội trưởng của chúng ta chính là người có nguyên tắc như vậy, đối xử với các cô gái khác đều giống như gió thu cuốn hết lá vàng, vô cùng lạnh lùng.

Thiên Yết không giống cô, anh ăn rất nhiều, đặc biệt là sau khi vận động, trên bàn đã bày bảy tám vỉ hấp trống rỗng, chén cháo chỉ còn một nửa, anh gắp một đũa dưa muối, bỏ vào chén đảo hai cái, há miệng ăn hết.

Đúng lúc này, anh phát hiện có điểm không đúng

Phía dưới bàn, có một cái chân thong thả đi lên, nhẹ nhàng chạm vào cẳng chân của anh từng chút một.

Thiên Yết nhíu mày, phát hiện chuyện này cũng không đơn giản.

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Donde viven las historias. Descúbrelo ahora