Chương 55: Thành ý

76 2 0
                                    

Sau khi dọn nhà, đây là lần đầu tiên Ninh Kim Ngưu đến nhà anh.

"Cảnh sát thành phố có tiền vậy sao? Thỏ khôn có ba hang gì gì đó, thật là lợi hại!"

Giang Thiên Yết liếc mắt nhìn cô, cười một tiếng, "Không thể tính là thỏ khôn có ba hang, đây là nhà Giang Bắc, cho anh mượn ở vài ngày."

"Vậy anh tiểu Bắc ở đâu? Bị anh đuổi đi?" Biết là nhà Giang Bắc, Ninh Kim Ngưu cũng không đánh giá xung quanh, quy quy củ củ ngồi xuống, chuẩn bị cho thời khắc ăn chực.

"Cậu ta có bạn gái mới, hiện tại ra ở chung." Giang Thiên Yết giải thích, "Nghe nói lần này là nghiêm túc."

Anh nói nói rồi tự mình cười trước.

Ninh Kim Ngưu cũng không nhịn được, "Lại một người nữa? Lần nào anh ấy chẳng nói là nghiêm túc, kết quả không tới hai ngày liền đổi một người khác!"

Có một vài người biểu hiện bên ngoài vừa nhìn thì là "nhân khuôn cẩu dạng" (* chó hình người, ý chỉ bên ngoài đạo mạo, bên trong không tốt), sau lưng lại đổi bạn gái nhanh hơn bất kỳ ai!

Chẳng trách Giang Thiên Yết luôn nghĩ muốn đánh anh ta!

Nếu như người này là em trai cô, khả năng cô cũng sẽ ngứa tay muốn đánh người!

Có mấy người anh em không biết rụt rè như vậy, vì sao Giang đội trưởng có thể duy trì ba mươi năm sống cuộc đời của một cẩu độc thân, đây cũng là điều khó có thể lý giải được.

Ninh Kim Ngưu dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh, trái nhìn nhìn, phải nhìn nhìn, nhìn quanh người anh mấy vòng cũng không thể nghĩ rõ ràng.

"Trái lại em hiểu rất rõ tình huống của cậu ta." Ánh mắt Giang Thiên Yết sâu thẳm, mang theo một chút ý nghĩa sâu xa, khiến Ninh Kim Ngưu không hiểu sao rùng mình.

Không được, cô tuyệt đối không thể bại lộ! Không dễ dàng gì có thể bảo vệ lời nói dối, không thể ở thời khắc này mà thất bại trong gang tấc!

"Cái này chẳng phải là anh nói với em sao?" Cô giả vờ bình tĩnh, làm bộ chính mình một chút cũng không có tâm tư gì.

Giang Thiên Yết không nói tiếp, trực tiếp choàng cho cô một cái tạp dề.

"Đi rửa rau."

Trên người anh mặc một chiếc tạp dề màu xanh lam, sạch sẽ mộc mạc, vòng một vòng quanh hông, nhanh nhẹn thực hiện hành hình phanh thây, giơ tay chém xuống, thật giống đao phủ.

Ninh Kim Ngưu "chậc" một tiếng, "Không nhìn ra, ở nhà Giang đội trưởng còn là một người đàn ông tốt."

"Nếu không phải thì sao, làm nổ phòng bếp cho em xem?" Giang Thiên Yết trêu tức nhìn cô một cái, nhận lấy rau xanh đã được cô rửa sạch, động tác thành thạo thái rau thành khúc nhỏ, "Hồi bé không có ai quản anh, nếu như không biết nấu ăn, đã sớm tự sinh tự diệt."

Động tác của anh đâu vào đấy, đối với tất cả việc bếp núc rõ như lòng bàn tay, bộ dáng bày mưu tính kế giống như một đầu bếp có kinh nghiệm phong phú.

Hương thơm của thức ăn rất nhanh lan tỏa khắp phòng bếp, chỉ là khiến trợ thủ Ninh Kim Ngưu nhường vị trí, nhìn anh cầm xẻng cơm điều binh khiển tướng, cực kỳ có phong độ của đầu bếp lớn.

"Nói thật, cô gái nào sau này có thể gả cho anh nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc." Ninh Kim Ngưu không kìm được cảm xúc khẽ nói.

Giang Thiên Yết không quay đầu lại, cất bình nước dọn bàn, đem dĩa để lên trên tay cô, "Hạnh phúc hay không hạnh phúc chưa biết, anh chỉ biết nếu em còn đờ ra thì đồ ăn sẽ lạnh mất."

Gần đây anh quá bận làm việc, rất ít ở nhà ăn cơm, khó có được thời gian cẩn thận nấu vài món ăn, đột nhiên có chút không được hoàn hảo.

Trên bàn cơm hai người bày tám món ăn, một món canh, Ninh Kim Ngưu tỏ vẻ nhìn vậy là đủ rồi.

"Anh đoán mấy ngày nay em ăn chưa no..."

Giang đội trưởng đáng thương của chúng ta, ở đồn cảnh sát bận đến cơm cũng không kịp ăn.

"Em lo ăn đi." Giang Thiên Yết múc cho cô một bát canh, "Không được để lãng phí."

Anh sao có thể nói cho cô, anh chỉ đơn thuần là tâm tình tốt, cho nên mới nấu nhiều món.

Thậm chí chính anh cũng không hề phát hiện, anh ở trước mặt cô có loại khát vọng to lớn, muốn bày ra toàn bộ sức hấp dẫn của mình, cách làm này có hiệu lực hấp dẫn kỳ diệu giống như chim công đực xòe đuôi.

Ninh Kim Ngưu quả nhiên bị khả năng nấu nướng được anh bày ra hấp dẫn, so với bình thường ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Tốc độ ăn cơm của Giang Thiên Yết rất nhanh, điều này là do thời gian ở trường cảnh sát luyện được, rất nhanh liền đem phần thức ăn còn lại gió cuốn mây tan thành hư không, cuối cùng ừng ực uống nửa bát canh, cảm thấy mỹ mãn.

Ninh Kim Ngưu cong ánh mắt, nhìn anh giống như bị bỏ đói tám trăm năm chưa từng ăn cơm khẩu vị tốt, nhịn không được cười ra tiếng.

"Trâu nhai mẫu đơn, chính là nói anh!"

Giang Thiên Yết liếm liếm môi, khom lưng nhìn xuống cô, ánh mắt tối như mực không nháy một cái, vươn tay ở trên đầu cô gõ một cái.

"Mẫu đơn là của anh, anh muốn nhai thế nào liền nhai thế đó."

Nội tâm Ninh Kim Ngưu đột nhiên trở nên xấu hổ.

Sao cô lại cảm thấy, anh không phải đang nói về mẫu đơn, mà là nói cô vậy?

Bát đũa bị bỏ vào máy rửa bát, Ninh Kim Ngưu ngồi trên sofa, ôm một trái táo thật lớn gặm.

Sắc trời chậm rãi dần tối, ai cũng không nói đến chuyện trở về, như không có việc gì, cùng xem chương trình tọa đàm buồn chán.

Ninh Kim Ngưu không yên lòng, một chữ cũng không nghe lọt, chưa được mấy phút liền muốn quay đầu liếc anh một cái.

Giang Thiên Yết không thể nhịn được, ấn đầu của cô làm cho cô ngoan ngoãn xem TV.

"Không được nhìn anh!" Anh cau mày, nghiêm túc giống như một vị cán bộ kỳ cựu.

"Anh không nhìn em sao biết em nhìn anh?" Ninh Kim Ngưu bắt đầu càn quấy.

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Where stories live. Discover now