Chương 34: Dung ma ma

60 2 0
                                    

Thiên Yết đem cô từ trên người mình kéo xuống, mu bàn tay dán ở trán cô, lại cảm nhận một chút nhiệt độ cơ thể của chính mình, bước đầu xác định là cô phát sốt.

Kim Ngưu chỉ cảm thấy trên người giống như có một cái bếp lò, mỗi lỗ chân lông đều tản ra khí nóng, làm cho mỗi một tế bào trong máu cô đều ùng ục sôi trào lên, đầu rất nặng, hô hấp cũng không thông.

Cô thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt của người trước mắt, chỉ là bản năng ôm lấy anh, chết cũng không chịu buông tay.

"Em buông tay ra trước, để tôi đo nhiệt độ cho em." Mới vừa đem cô gái treo trên người kéo xuống lại bị dính lấy, Giang đội trưởng có phần bất đắc dĩ, giảm nhẹ âm thanh, thân thể lại cứng đờ như tượng điêu khắc, sợ chạm phải chỗ không nên chạm.

Kim Ngưu ôm cánh tay anh liều mạng lắc đầu, "Không cần!"

Cô chỉ nghe được hai chữ "buông tay", những thứ khác đều chưa nghe rõ, theo bản năng cho rằng anh muốn vứt bỏ mình, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, " Em không buông tay đâu, em buông tay anh liền chạy mất!"

Thiên Yết cũng không nghĩ thừa dịp cô buông tay liền chạy trốn, anh thở dài, không thể so đo với người bệnh.

"Giống như khinh khí cầu vậy." Kim Ngưu tự nói với chính mình, "Em một khi buông tay, anh liền "phần phật" bay lên bầu trời."

"Tôi bay lên trời làm gì? Tôi không bay đi." Thiên Yết nỗ lực trấn an cảm xúc của cô, nhưng không thấy có nhiều hiệu quả cho lắm.

"Lên trời tìm mặt trăng nhỏ của anh nha." Kim Ngưu nghiêng đầu, vô tội chớp mắt, "Anh không cần em, chắc chắn là muốn đi tìm cô ấy."

Cũng không biết khi nào anh mới có thể nhìn rõ sự thật, bứt ra khỏi sự ràng buộc của lý trí, cam tâm tình nguyện tiến vào trong sự ấm áp của cô.

Thiên Yết thở dài thật sâu, một tay kéo cô vào trong, trên tay trái bị cô gái nhỏ trói buộc, tay phải lục tìm nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt trong ngăn kéo.

Cô bị sốt đến thần trí không rõ, bắt đầu nói mê sảng.

"Ai bảo em muốn bị lạnh!" Thiên Yết mịt mờ mà nhìn thoáng qua đôi tất mỏng cô đeo ở cẳng chân, trong ngực chợt có chút buồn bực,

Thật không biết là vì sao, cũng không phải anh bị bệnh, anh vội cái gì không biết!

Động tác tìm kiếm đồ vật của Thiên Yết càng trở nên nóng nảy, thô lỗ, đem toàn bộ đồ đạc trong ngăn kéo đổ ra ngoài lung tung rối loạn, vẫn không thể tìm thấy nhiệt kế, bực bội đến mức mồ hôi đầy đầu.

Kim Ngưu treo ở trên cánh tay anh, một bước không rời theo anh ra ra vào vào, đầu lúc ẩn lúc hiện, "Không thể trách em, em rõ ràng ăn mặc rất dày."

Thiên Yết thật vất vả tìm ra hòm thuốc, đem nhiệt kế lấy ra, gõ một cái vào trán cô, "Tuyết rơi mà còn mặc tất chân*, em nghĩ gì thế hả? Không sinh bệnh thì không thoải mái?"

(*tất chân: quần tất mỏng của con gái, thường đeo khi mặc váy.)

"Em cũng không biết trời sẽ đổ tuyết." Kim Ngưu ủy khuất mà gục đầu xuống, hai tay xoắn vào nhau, hai chân không có chỗ đặt, đạp rớt giày, cả người rúc vào trên giường của anh, cực kỳ tự giác nâng chân lên, "Tất chân của em rất dày, anh sờ thử xem."

Ngón tay Thiên Yết cứng đờ, mạnh mẽ cứng ngắc đem nhiệt kế nhét vào trong tay cô, "Tự mình kẹp nhiệt độ cơ thể, nhanh lên!"

Kim Ngưu chép miệng, quật cường trừng mắt nhìn anh.

"Em đã sinh bệnh, tại sao anh còn cáu gắt với em?"

Thiên Yết bị cô tra tấn đến giận mà không có chỗ phát, "Bà cô của tôi, tôi khi nào thì cáu gắt với em? Hả?"

Vừa bị bệnh liền mở ra trạng thái tiểu công chúa, Kim Ngưu lập tức đỏ hốc mắt, mắt to chứa đầy nước, lên án mà nhìn anh, "Anh hiện tại đang cáu gắt với em."

Thiên Yết bất lực thở dài, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, hôm nay anh phải đem bà cô này hầu hạ cho tốt trước đã, bằng không anh cũng đừng mong có thể ngủ!

"Đến đây đi, cởi áo khoác ra."

Kim Ngưu nghe xong lời này, hoảng sợ mà co rụt lại phía sau, run run rẩy rẩy lôi kéo chăn che lại đầu chính mình, "Anh... anh muốn làm gì?"

Thiên Yết:?

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng anh cảm thấy nhân vật của chính mình dường như không phải người tốt đẹp gì.

"Đo nhiệt độ cơ thể, cởi áo khoác ra trước." Thiên Yết đến gần hai bước, xốc chăn lên, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ kinh hoảng thất thố lộ ra.

Xong rồi, trong nháy mắt anh thật sự cho rằng chính mình là cái tên xấu xa không chuyện ác nào không làm.

"Em không cần đo nhiệt độ cơ thể!" Khuôn mặt nhỏ của Kim Ngưu phồng lên, nếu anh dám cưỡng bách cô, cô lập tức liền khóc cho anh xem!

Thiên Yết cảm thấy chính mình quả thực là người cha già rầu thúi ruột, nhìn khuôn mặt cô bị sốt đến đỏ bừng còn không chịu phối hợp, trong lòng chỉ có tràn đầy nôn nóng, không có một chút kiên nhẫn nào.

Chỉ tiếc, Kim Ngưu không nhận tình cảm của anh, còn cảnh giác mà nhìn anh.

"Anh, anh có thể cách xa em một chút được không?"

Thiên Yết tức giận muốn chết, người này vừa rồi còn ôm lấy cánh tay anh không buông, như thế nào chỉ chớp mắt liền trở mặt không biết người!

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ