Chương 60: Không biết xấu hổ

74 3 0
                                    

Giang Tây quan tâm sẽ bị loạn lại chưa từng nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Ninh Kim Ngưu.

Ở trong lòng anh ta, vị chị dâu mẫu mực này còn say hơn anh rất nhiều!

Giang Tây quyết định xuống lầu tìm lễ tân ở trước sảnh hỏi thăm một chút.

Anh ta không tìm được chứng minh thư, trực tiếp sờ soạng trên người Giang Nam một lúc, sau đó mang thẻ phòng ra cửa.

Nhưng mà chuyện lại luôn không theo ý nguyện, anh hướng về phía cô lễ tân dưới lầu hỏi thăm một lúc lâu, cũng không thể hỏi được chút tin tức nào liên quan đến Giang Thiên Yết, ngược lại trong tay còn bị người ta nhét vào hai tờ ghi chú số điện thoại.

Trong lòng Giang Tây vô cùng bi phẫn!

Lại nhìn đến hai người anh em đang ngủ đến quên trời đất, anh ta cam chịu ngồi trên ghế, tự nhủ cuộc đời vẩn đục chỉ mình ta minh mẫn, mọi người đều say chỉ ta tỉnh!

Mười giờ năm phút, Giang Thiên Yết cuối cùng cũng đem bản thân kéo ra khỏi cảnh trong mơ, trong nháy mắt gặp được Ninh Kim Ngưu đang nhìn chằm chằm mình.

"Nhìn cái gì?" Người đàn ông vừa mới tỉnh tiếng nói có chút khó kiềm chế, mang theo hơi ấm phun ở trên khuôn mặt nằm nghiêng của cô, làm cho tai cô tê rần.

Bình tĩnh, không thể hoảng!

Ninh Kim Ngưu hắng giọng một cái, ở trong chăn kéo ngón tay của anh, khẽ nói "Em dùng tiền của chính mình mua bạn trai, vì sao không thể nhìn?"

Nói xong, cô bắt đầu trở nên mờ ám.

Ở chỗ Giang Thiên Yết không nhìn thấy, cô vụng trộm lấy ra một đồng tiền xu, nhét vào trong lòng bàn tay của anh, nói, "Ngủ một đêm một đồng tiền, anh chỉ ngủ cùng em nửa đêm, em vẫn như cũ cho anh một đồng tiền, tính ra em còn là người chịu thiệt!"

Cô cau mũi, làm ra một bộ dáng cực kỳ bất mãn, ở trong lòng bàn tay anh nhéo một cái, "Quên đi, chịu thiệt là phúc, em chịu một lần thiệt thòi là được rồi!"

"Không thể để cho em chịu thiệt." Giang Thiên Yết mê hoặc cười một tiếng, lời nói còn lại đều bị nuốt trong môi lưỡi của cô, "Đây là bồi thường."

Khách sạn trong trấn nhỏ kích thước không lớn, cửa sổ cũng chỉ là thứ tượng trưng, hiện tại rèm cửa sổ không kéo, ánh sáng trong phòng còn rất nhạt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy thần sắc ngũ quan của đối phương, hình dáng mơ hồ.






Bị anh áp ở dưới, Ninh Kim Ngưu ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Anh không có kinh nghiệm, kỹ thuật hôn trúc trắc cộng thêm quá khẩn trương dẫn đến cứng nhắc, khiến cho tim Ninh Kim Ngưu vốn dĩ đập rộn lên lại cười đến mức hai mắt cong lại.

Nhưng anh cũng không cần quá nhiều kỹ xảo.

Chỉ cần là anh cũng đủ để cho cô ý loạn tình mê.

Cô lộ ra đầu lưỡi, dựa vào kinh nghiệm phong phú xem được, trêu chọc lưỡi anh.

Khiến cho hơi thở của người đàn ông áp trên người cô lập tức hỗn loạn.

"Bồi thường kết thúc rồi sao?" Ở nháy mắt anh thở hổn hển rời khỏi, Ninh Kim Ngưu bất mãn lầm bầm một câu, "Cũng quá nhanh, anh không thành tâm!"

Giang Thiên Yết nắm cằm cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa hai cái, lại một lần nữa dán lên.

"Lại đến!"

Hai người dây dưa hơn mười phút, cho đến khi chuông điện thoại đột ngột vang lên, Ninh Kim Ngưu mới đẩy người đàn ông trên người ra, liếm liếm môi.

"Bồi thường đã sớm kết thúc." Giang Thiên Yết sửa sang lại mái tóc rối tung của cô, hơi thở phập phồng, "Còn lại tính là anh tặng cho em, không cần lấy tiền."

Chiếm được tiện nghi lớn Ninh Kim Ngưu cảm thấy mỹ mãn cong môi.

Dưới bầu không khí ngọt ngấy, ai cũng không có phát hiện cô đang cầm di động.

Giang Tây nghe giọng nữ quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, lòng tràn đầy khó hiểu.

"...Chị dâu?"

Cuối cùng cũng được danh chính ngôn thuận, Ninh Kim Ngưu cảm thấy cực kỳ vui mừng.

"Anh, anh em đâu?" Tiếng nói Giang Tây khô khốc, vì một loạt liên tưởng lúc trước của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Anh thực sự là một cậu nhóc trong lòng tràn đầy ý tưởng biến thái!

Người ta nói không chừng chỉ là thành thành thật thật ngủ một giấc, không muốn nghĩ quá nhiều!

"Anh của cậu ở bên cạnh tôi, có chuyện gì sao?" Ninh Kim Ngưu tránh né cánh tay Giang Thiên Yết vươn tới đây, trái vẫy phải lắc, kết quả giường đệm quá mềm, cô không cẩn thận vẫn bị anh bắt được ôm vào trong lòng.

Giang Thiên Yết thực hiện được động tác, cúi đầu, nghe trộm em trai đang ở đầu bên kia điện thoại cứng họng, một chút cũng không định nhận lấy điện thoại.

"Không có việc gì, em chỉ hỏi một chút." Giang Tây xoa xoa cái ổ gà trên đầu mình, khó khăn đề nghị, "Hai người, hai người có muốn qua đây ăn sáng hay không?"

Mặc dù hiện tại đã không còn sớm, Giang Tây ở trong lòng mình thêm một câu như vậy.

"Lập tức đi." Giang Thiên Yết mở miệng, giải quyết dứt khoát, kéo Ninh Kim Ngưu đi rửa mặt chải đầu.

Mười phút sau, giang Tây bị ép phải ngồi xem hiện trường ngược cẩu.

Ninh Kim Ngưu đang ngồi nhặt củ cải trong bát vừa vặn bị Giang Thiên Yết bắt được, anh đập đập bàn, xụ mặt hỏi, "Có còn nhớ hôm qua điều thứ hai cho em xem là gì hay không?"

Ninh Kim Ngưu ngẩn người, lập tức phản ứng lại, hai tai ủy khuất rũ xuống, bất đắc dĩ cắn một miếng củ cải.

"Nhớ kỹ, kén ăn không phải thói quen tốt."

"Cho nên là?"

"Cho nên không thể không ăn củ cải."

Ninh Kim Ngưu nước mắt lưng tròng gặm một miếng củ cải, cảm giác chính mình không phải là tiểu bảo bối của anh, mà là một con thỏ ngu ngốc đang bị củ cải tàn sát!

Giang Thiên Yết thở dài, bất đắc dĩ nói, "Lại ăn thêm một miếng, còn lại để anh ăn."

Ninh Kim Ngưu lập tức từ thỏ nhỏ đáng thương biến thành tiểu tổ tông của đội trưởng Giang!

Giang Tây ở một bên nhìn đến mức to đầu.

GIANG ĐÔNG ÔM TRĂNG SÁNG   ***CHUYỂN VER KIM NGƯU_THIÊN YẾT****Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ