NGÀY TRỞ VỀ

123 3 0
                                    

Ngày 14 tháng 2 năm ấy

Cô tự tay làm chocolate tặng anh

Anh ngây ngô chưa hiểu ý cô

Hai người họ cứ vô thức bên nhau

Chỉ ngàn vì sao kia hiểu tấm lòng của họ

"Đồ ngốc... Tớ yêu cậu..."
... ​

Ngày 14 tháng 3 năm ấy

Anh nhận ra tim mình lỗi nhịp vì cô

Anh thích cô ấy... Anh yêu cô ấy...

Nâng cây đàn violon trên tay

Anh đàn cho cô nghe

Nghe tiếng lòng của anh

" Một tháng để tớ nhận ra: Tớ yêu cậu"​

...

Ngày 24 tháng 12 năm ấy

Anh tặng cô chiếc vòng tay

Xem như vật kỉ niệm

Trước khi anh ra đi

" Mình phải đi rồi ... Xin lỗi cậu"

Cô nhận nó

Hai hàng lệ lăn dài trên má

"Cậu đi... Liệu sẽ trở về?"

Hôm nay có lẽ là ngày Ran cô đơn nhất – ngày Valentine trắng.Trong ngày này, phái nam sẽ dành tình yêu thương và sự quan tâm cho người con gái mình yêu. Trong những năm qua, vào ngày này, trong lòng cô đều rất trống trải. Bao nhiêu năm rôi, cô chờ hình bóng ấy xuất hiện, đến bên cô, quan tâm cô. Nhưng rồi người ấy vẫn bặt vô âm tín, không trở về dù chỉ một lần, không điện thoại cũng không tin nhắn. Có nhiều lúc, cô tự hỏi lòng mình: Chờ người ấy trở về, có phải là điều ngu ngốc lắm không?

Mọi người xung quanh đều khuyên cô hãy từ bỏ mà kiếm một người bạn trai tốt hơn bởi cô cũng đã gần kề ba mươi. Chờ như vậy, thật sự lãng phí tuổi thanh xuân! Nhưng cô không làm được, hình ảnh người ấy trong tim cô không thể phai mờ.

Ran khẽ nhấp môi ly Espresso của mình. Một vị đắng tràn xuống cuống họng. Đắng! Đắng như chính tình yêu của cô.

Hôm nay, cô chỉ có một mình, một mình trong quán cà phê mới khai trương gần nhà. Sonoko đang hẹn hò với Makoto nên cô cũng không muốn làm phiền cậu ấy. Còn bố mẹ cô, hai người họ cũng đã làm lành lại với nhau. Giờ đây, chắc có lẽ họ đang hâm nóng tình yêu. Cô nghe bố cô nói nhỏ với cô rằng ông ấy đã chuẩn bị một món quà tặng bà ấy nhân dịp này. Họ là thế, cứ cãi nhau rồi lại lành. Thật sự rất đáng yêu. Còn Conan, em ấy đã chuyển sang Mĩ với gia đình từ trước lúc cậu ấy ra đi, không một lời từ biệt chỉ có một lời nhắn trên giấy:

" Em phải sang Mĩ định cư

Chị Ran nhớ giữ gìn sức khỏe nha

Yêu chị,

Edogawa Conan"

Hai người họ giống nhau thật, từ ngoại hình đến tính cách và cả khả năng suy lận. Có những lúc, cô đã nghi ngờ rằng Shinichi đã uống thuốc nào đó của bác Agasa để teo nhỏ thành Conan để ở bên cô. Giờ nghĩ lại, cô thật quá trẻ con.

Quán cà phê gần nhà mới mở tuy nhỏ nhưng cách bài trí nơi đây rất ấm cúng và thân thuộc. Nơi đây còn có sách để đọc. Đây là nơi lí tưởng nhất để Ran thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng. Cô cầm trên tay cuốn sách : " Thời gian – Thử thách của tình yêu" . Tựa đề cuốn sách này, thật hợp với chuyện tình của cô!

Đang lật từng trang ra đọc thì bỗng nhiên âm nhạc du dương cất lên, cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung từ trang sách của cô.

Là violon ... Là bản nhạc thân thuộc ấy ...​

- Shinichi ...

( còn tiếp )

TUYỂN TẬP TRUYỆN SHINRANWhere stories live. Discover now