Chương 27. (1)

727 53 0
                                    

Tác giả: Ngụy Tùng Lương
Editor: Lục Quy

__________________________

Như Tiêu Cát nói, trước đây Lâm Hủ cực kỳ yêu anh. Trước khi kết hôn hai người ký thoả thuận trước hôn nhân, nhà cửa, xe là Tiêu Cát đứng tên hết, nếu như ly hôn thì tất cả thuộc về tài sản riêng của Tiêu Cát.

Tiêu Cát từ nước Pháp trở về, chân trước mới ra khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của cha mẹ Lâm Hủ.

Hôn nhân của bọn họ kỳ thật lúc đầu không phải quá mỹ mãn, cha mẹ Lâm Hủ ban đầu không đồng ý.

Coi như là biết con trai của mình không thích nữ nhân, nhưng cùng một nam nhân đi kết hôn, ở trong nước xem như là mơ giữa ban ngày.

Sau khi kết hôn năm thứ nhất về nhà, Tiêu Cát đến cửa cũng không được vào.

Đêm đó là giao thừa, Lâm Hủ không thể quá bất hoà với người trong nhà, Tiêu Cát liền bảo hắn đi vào trước, mình thì tìm một nhà nghỉ ở gần đó nghỉ lại.

Đêm đông, anh mở ti vi, mỗi đài đều là liên hoan dạ hội.

Tiêu Cát cuộn tròn bên trong giường, mẹ anh gọi đến, hỏi đi nhà Lâm Hủ thế nào rồi, người nhà họ có được hay không. Anh nhìn vách tường ố vàng của nhà nghỉ, anh đem điện thoại để xuống, cổ họng nghèn nghẹn: "Rất tốt."

Thời gian lâu dài, cha mẹ Lâm Hủ cuối cùng cũng chấp nhận việc Lâm Hủ kết hôn cùng nam nhân, không tiếp thụ được cũng chỉ có thể nhận mệnh. Hơn nữa Tiêu Cát là người không tệ, đem hai vị lão nhân chăm sóc thỏa đáng. Nhà bọn họ không tính là xa, Tiêu Cát rảnh rỗi liền sẽ tới, so với Lâm Hủ còn ân cần hơn, mỗi lần đi đều mua một đống lớn quà tặng, vì đưa quá nhiều đồ, trong nhà phân ra một phòng nhỏ để quà của anh vào đó.

Tuy là như vậy nhưng có một năm tết đến, Tiêu Cát cùng Lâm Hủ về nhà, lúc ăn cơm, cha Lâm Hủ đại khái uống nhiều rượu, đột nhiên cảm khái, nhìn Lâm Hủ rồi nói: "Nếu con cưới một cô gái, con con có lẽ giờ đã học tiểu học rồi."

Tiêu Cát có lúc tự nhủ, lão nhân gia tuổi tác lớn hơn, có lúc nói chuyện là chưa suy nghĩ rõ ràng, thích nói gì thì nói, dù sao cũng chẳng mất miếng da nào tâm lý mới xem như cân bằng.

Anh miễn cưỡng cười, Lâm Hủ cũng không tiếp chuyện.

.

Trưởng bối gọi điện không thể không tiếp. Tiêu Cát thở dài, cúi đầu xem điện thoại di động.

Bọn họ gọi xe đến, Chiêm Dữ nắm tay anh đi về phía trước, anh không nhìn thấy đường, tùy ý để Chiêm Dữ kéo mình lên xe, sau đó nghe điện thoại.

Nối máy, Tiêu Cát không biết là ai hô một câu "nhận nhận", sau đó thanh âm mẹ Lâm Hủ vang lên, kêu Tiểu Cát, hỏi anh về nước rồi sao?

Tiêu Cát nói đã trở về, mẹ Lâm Hủ liền nở nụ cười, sau đó nói: "Về rồi thì đến nhà mẹ ăn cơm, lâu rồi không thấy con đến."

Tiêu Cát dừng lại, thấp giọng hỏi: "Dì ơi, Lâm Hủ không nói cho dì sao? Chúng con muốn ly hôn."

"Việc này cũng có nói, nhưng không phải hai đứa vợ chồng son cãi nhau sao? Đã kết hôn rồi sao dễ dàng ly hôn được."

Tiêu Cát hít sâu một hơi, anh nói: "Không phải cãi nhau rồi làm màu, cũng không phải lời nói vô nghĩa, con thật sự muốn ly hôn. Dì chắc đã biết, Lâm Hủ hắn ngoại tình."

Hô hấp mẹ Lâm Hỉ hơi nhưng lại, video dơ bẩn đó làm sao có khả năng nàng không biết. Tiêu Cát thật nhẫn tâm, vậy mà đem những thứ đó phát ra. Nàng trầm mặc một chút rồi nói: " Con có thể đến chỗ dì một chuyến không?  Có một số việc, chúng ta ngay mặt đàm luận."

Tiêu Cát hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ ngày mai đi dì, con hôm nay mới về nước."

"Được được được, Tiểu Cát, con nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai dì liền đi mua thức ăn, mai nhớ tới ăn cơm."

Tiêu Cát không hé răng, mẹ Lâm Hủ lại nói vài câu, mới cúp điện thoại.

Anh cúp điện thoại, nhìn về phía Chiêm Dữ, theo bản năng nói: "Là mẹ Lâm Hủ, kêu tôi ngày mai đến nói chuyện."

Chiêm Dữ nghe không hé răng, Tiêu Cát không biết tại sao có chút sốt sắng, nhịp tim tăng mười mấy lần, tóc tai bị một cái tay nhẹ nhàng vuốt, Chiêm Dữ hỏi anh: "Muốn tôi cùng anh sao?"

Tiêu Cát đăm chiêu, anh cười nói: "Không cần đâu."

Xe từ trên đường cao tốc xuống dưới, tài xế hỏi bọn họ muốn đi đâu, Tiêu Cát nói tên một khách sạn, Chiêm Dữ lại nói : "Đi phồn hoa tiểu khu."

"Hai vị tiên sinh, đến cùng đi nơi nào?"

Vai Tiêu Cát chìm xuống, là Chiêm Dữ khoác lên, ngữ điệu rõ ràng, không cho phép anh từ chối.

"Đi nhà tôi đi, nhà mới của tôi."

Nhà ở đã dọn dẹp, chỉ cần mang đồ đến là ở được. Xe đến trước cửa tiểu khu, Chiêm Dữ dẫn Tiêu Cát đi lên, phòng ở mua ở tầng cao nhất, thang máy đến nơi, Chiêm Dữ nắm Tiêu Cát đi ra, từ dưới xe về đến nhà, cậu đều không thả tay ra.

Cửa nhà mở khoá bằng mật mã, Tiêu Cát tận mắt nhìn Chiêm Dữ ấn sáu số tám sau đó cửa liền mở ra.

Tiêu Cát đứng ở phía sau cậu, bật cười nói: "Mật mã nhà cậu cũng quá đơn giản đi."

"Phức tạp quá dễ quên."

"Không sao, cậu đem mật mã đổi thành sinh nhật mình, tôi cảm thấy so với mấy số lặp lại này khá hơn một chút."

"Sinh nhật anh ngày bao nhiêu?"

"A?" Tiêu Cát sửng sốt, "Mười bốn tháng một, làm sao vậy?"
"Đổi thành sinh nhật của anh thì tốt hơn." 

Vài tiếng lanh lảnh ấn phím âm thanh, Tiêu Cát có chút hoảng hốt, ngây ngốc đã lâu, đỏ mặt bị tiểu đệ đệ nhỏ hơn mình mười tuổi dắt vào cửa. 

Nhà Chiêm Dữ có rất nhiều khoảng trống, chắc là do phòng mới, đi vào có chút lạnh, không có hơi người.

Cậu mở máy điều hòa, nhiệt khí từ đầu gió thổi ra, cậu chỉ chỉ ghế sô pha màu đen trong phòng khách, nói với Tiêu Cát: "Ngồi đi." 

Tiêu Cát nhìn bốn phía, thở dài, ngồi ở trên ghế, đuwa tay về phía Chiêm Dữ: "Cậu cũng ngồi đi."

Hai người liền nằm cùng chỗ, nhìn đại sảnh trống rỗng, Tiêu Cát hỏi: "Phòng này cậu mua được ở qua sao?"

Trong phòng có tiếng vang vọng lại. Tiêu Cát nghe được tiếng vang của chính mình
"Xì xì" một tiếng bật cười.

  

       To be còn tình yêu

[Đam Mỹ- Cao H] Số Lạ (từ chương 24)Where stories live. Discover now