Chương 42. (1)

396 40 3
                                    

Ngày 17/07/2021

Lục Quy: Nếu thấy lỗi chính tả thì chấm một cái vào đoạn văn đó hộ mình với nhé, mình sẽ tự soát lỗi, nếu rảnh thì viết ra hộ mình luôn 😁😁😁😁

.
.

Tiêu Cát không trả lời cậu, Chiêm Dữ hướng anh nhìn lại, thấy anh nhắm hai mắt, lông mi run rẩy run dữ dội hơn.

Cách rất lâu, Tiêu Cát chậm rãi ngẩng đầu lên, âm thanh có chút khàn, "Anh muốn đi tắm, em có quần áo sạch không cho anh mượn?"

Chiêm Dữ nói một tiếng "Có" buông lỏng anh ra. Cậu trở về chưa lâu, mấy cái rương hành lý cũng còn chồng ở trong phòng, trong tủ nhét một đống lộn xộn. Tiêu Cát cùng cậu đi tới, đến cửa liền bị Chiêm Dữ chặn lại.

"Làm sao vậy?"

"Anh chớ vào." Chiêm Dữ mặt ửng đỏ, chỉ chỉ bên trong, "Có chút loạn."

Tiêu Cát đẩy tay của cậu ra, liếc nhìn bên trong, trong mắt đều là ý cười nhàn nhạt.

Chiêm Dữ đi đến gian phòng bên trong, đá ba cái va ly chắn đường đi tới phòng thay đồ, tìm vài bộ quần áo mình chưa mặc qua. Áo màu trắng rất rộng rãi, khi ngủ mặc rất thoải mái.

Cậu đem quần áo đưa cho Tiêu Cát, Tiêu Cát liếc nhìn hỏi: "Màu trắng? Anh còn chưa thấy em mặc quần áo trắng bao giờ."

"Màu trắng dễ bẩn."

Tiêu Cát cầm quần áo ở trên người anh so một chút, Chiêm Dữ đứng nghiêm.

Tiêu Cát tiến vào đi tắm, Chiêm Dữ an vị ở bên ngoài.

Cửa kính có thể nhìn thấy trong phòng tắm ánh sáng, Chiêm Dữ nhìn qua, xoay người, hướng ghế sô pha đi đến.

Cậu chếch dựa vào trong ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra, mất tập trung nhìn mấy lần.

Tin nhắn của Du Tạp nhảy ra ngoài, Chiêm Dữ ánh mắt hạ xuống, nhìn chằm chằm Du Tạp gửi lịch trình tới.

Cậu nhíu nhíu mày, không nghĩ tới ký một cái đại ngôn thôi mà phiền phức như vậy. Anh nghĩ tới ngày đó tuyên bố, nhãn hàng hỏi cậu có yêu cầu gì. Cậu nói muốn mời một vài đầu bếp bánh, đây cũng không phải yêu cầu khó gì, sau đó ngày tuyên bố cậu nhìn thấy Tiêu Cát.

Rất khó đi hình dung cảm giác lại một lần nữa nhìn thấy Tiêu Cát.

Cậu ở trên đài, giống như là con rối bị MC kêu đi ra. Cậu kỳ thực cũng không có kỳ vọng vào việc mình thuận miệng nói cũng được nhãn hàng để tâm, không nghĩ đến Tiêu Cát thật sự tới.

Ở một góc tối, Tiêu Cát ngồi ở đó, tình cờ đèn chiếu qua bên mặt Tiêu Cát, vẫn dễ nhìn y như trước đây.

Cậu còn muốn nhìn nhiều hơn một chút thì đã đến giờ.

Cậu không muốn đi, đứng ở trên đài, ngốc lăng lăng đứng.

[Đam Mỹ- Cao H] Số Lạ (từ chương 24)Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu