Chương 27. (2)

662 50 0
                                    

Tác giả: Ngụy Tùng Lương

________________________

"Ở mấy ngày."

"Đồ dùng còn chưa mua sao?"

"Ừm." Chiêm Dữ gật gật đầu.
Ghế sa lông kia có chút cứng, Tiêu Cát ngồi như vậy có chút đau thắt lưng, anh đổi tư thế, trực tiếp nằm xuống, đầu gối lên đùi Chiêm Dữ , dơ tay lên tùy ý gãi gãi cằm Chiêm Dữ, Chiêm Dữ cúi đầu.

Ghế sô pha cứng như đá, anh thầm hỏi:"Ghế sô pha này bao nhiêu tiền?"

Chiêm Dữ nói giá tiền, Tiêu Cát sững sờ, nói thẳng: "Cậu khẳng định là bị bẫy, chờ hôm nào tôi rảnh, tôi dẫn cậu đi mua gia cụ."

Chiêm Dữ nói được.

Tiêu Cát gối đầu lên đùi Chiêm Dữ ngủ, khi tỉnh thì lại ở trên giường, nằm giường coi như mềm mại. Rèm cửa sổ màu xanh lam còn chưa kéo, mặt ngoài cửa sổ thủy tinh là ánh chiều tà.

Tiêu Cát nghiên đầu, nhìn Chiêm Dữ nằm bên cạnh. Tóc tai so với lúc trước dài hơn, ôm chăn, mặt áp ở trong gối. Tiêu Cát hơi động đậy cậu liền tỉnh, tóc tai rối như tơ vò, y như sư tử con lăn lộn trong vũng bùn.

Tiêu Cát thoải mái mà xoay cái thắt mệt mỏi, Chiêm Dữ lại gần hôn anh, cái mỏ mổ mổ đôi môi, như là chứng khao khát âu yếm.

Tiêu Cát để cậu thân thân, nhưng khi tay Chiêm Dữ mò xuống liền mở miệng nói: "Hiện tại không muốn làm, mệt mỏi quá."

Chiêm Dữ "Ừ" một tiếng, Tiêu Cát nghe ra được một chít không cam lòng, tay Chiêm Dữ cũng không còn chuyển động, phiền phiền nhiễu nhiễu nói: "Vậy có thể ôm ngươi một cái không?"

"Ôm đi."

Chiêm Dữ ôm chặt anh, đem đầu chôn ở trong hõm vai của anh, hít sâu một hơi, "Trên người anh thơm quá."

Về nước sai múi giờ, hai người bọn họ ở trên giường không hề làm gì cả, liền biếng nhác mà ngủ.

Buổi tối cũng sẽ tỉnh lại, Tiêu Cát nói đói bụng muốn Chiêm Dữ gọi thức ăn ngoài. Chiêm Dữ cầm điện thoại mới mua, tải ứng dụng ship thức ăn.

Khi đói bụng cái gì đều muốn ăn, Tiêu Cát dựa lên người Chiêm Dữ, hai người xem điện thoại, cái này cũng muốn cáu kia cũng muốn, chọn rất nhiều.

Nhân lúc chờ thức ăn tới, bọn họ làm một hồi. Chiêm Dữ vừa mới bắn vào trong chuông cửa liền reo, hai người đều sững sờ, Tiêu Cát dùng ngón chân cà cà vào cẳng chân cậu, cười nói: "Thời gian cậu bắn thật là chuẩn."

Chiêm Dữ nghe xong liền hướng bên trong đỉnh vào, Tiêu Cát liền "A" một tiếng, run rẩy một cái.

Chiêm Dữ từ trong thân thể Tiêu Cát đi ra, mặc cái quần rồi đi ra ngoài. Tiêu Cát trở mình ngồi xuống, cái gì cũng không mặc, trên thân thể tất cả là dấu hôn, ngồi trên ga trải giường, một lượng lớn tinh trùng chảy ra.

Chiêm Dữ đi đến cửa phòng liếc mắt nhìn anh, liền vòng trở lại, nắm cằm của anh mạnh mẽ hôn.

Cơm ăn vài miếng tiếp tục làm, cả ngày chính là ăn cơm làm tình, ngủ, hôn hôn trầm trầm đặc biệt vững chắc.

Thời điểm Tiêu Cát ra khỏi nhà Chiêm Dữ đều có chút hoảng hốt. Lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi nhanh như vậy, thời gian khoái hoạt còn chưa hưởng đủ mà đã phải ra chiến trường.

Chiêm Dữ đưa anh xuống, tại ga ra lấy xe, hỏi anh trước phải đi chỗ nào?

Tiêu Cát tắm xong trực tiếp lấy đồ của Chiêm Dữ mặc, anh sờ soạng tóc tai của chính mình, "Buổi tối tôi phải tới nhà cha mẹ Lâm Hủ, tôi đi cắt tóc trước, sau đó đến trung tâm thương mại mua quần áo."

Chiêm Dữ gật gật đầu, "Tôi đưa anh đi."

Lái xe đi phụ cận salon tóc, trong cửa hàng sinh ý giống nhau, Tiêu Cát cùng Chiêm Dữ mới vừa vào đến liền bị nhiệt tình chào mời.

Thời điểm gội đầu, Tiêu Cát nhắm hai mắt.

Thợ gội đầu nam nhìn anh, vuốt tóc của anh, nhẹ giọng hỏi: "Em trai, nhìn em thật trẻ tuổi nha, em bao nhiêu tuổi? Học cấp ba hay mới cấp hai vậy?"

Tiêu Cát sững sờ, nghĩ thầm sao không hỏi tôi đang học lớp lá hay lớp mầm, lớp chồi đây. Anh lúng túng muốn giải thích, Chiêm Dữ ngồi bên cạnh liền nói: "Hắn mười tám tuổi."

"..."

Ra khỏi cửa tiệm, Tiêu Cát kéo cánh tay Chiêm Dữ, nhắc tới, "Vừa nãy cậu sao lại báo sai tuổi của tôi? Cậu không nhìn ra hả, hắn không phải thật lòng muốn hỏi tuổi tác của tôi, chính là muốn hống tôi, lừa tôi mua thẻ."

"Có lẽ anh không biết, anh mặt như mới mười tám tuổi."

Tiêu Cát mím môi, khóe miệng không ngừng được nhếch lên, mặt đỏ rần, dùng quần áo thơm ngát đẩy đẩy Chiêm Dữ: "Cậu cũng đừng nói."

Phụ cận salon tóc có một trung tâm thương mai, Tiêu Cát vào trong mua một bộ âu phục trông có vẻ doạ người, thời điểm tính tiền anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hướng Chiêm Dữ nói: "Cậu cũng đi chọn một bộ đi."

Chiêm Dữ nghiêng nghiêng đầu, Tiêu Cát làm khẩu hình: "Mặc trên giường."

Thay đổi kiểu tóc mặc vào bộ đồ mới, Tiêu Cát như chiến sĩ mặc giáp ra trận.

Chiêm Dữ đưa anh đến dưới tiểu khu cha mẹ Lâm Hủ ở, ánh chiều tà le lói, ngoài cửa xe là tối tăm, là hàn ý, là một hồi không thấy huyết quang khói thuốc súng.

Tiêu Cát xuống xe, anh chỉ vào bên trong nói, "Tôi vào đây."

Chiêm Dữ từ trên xe bước xuống, nhìn anh vào bên trong. Thời điểm Tiêu Cát muốn vào, Chiêm Dữ đột nhiên tiến lên ôm anh, dùng sức, cảm giác không nỡ rời xa. 

Cậu ôm Tiêu Cát không buông tay, Tiêu Cát xem cậu như một đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Chiêm Dữ nói: "Anh sẽ mềm lòng sao?"

"Không biết."

"Tôi có thể ở đây chờ anh không?"

Tiêu Cát sửng sốt, tay đẩy Chiêm Dữ một cái, khoảng cách thật vất vả kéo ra chút, ngẩng đầu nhìn cậu, lại hỏi một lần, "Cậu làm sao vậy?"

"Tôi muốn ở đây chờ anh." Chiêm Dữ bướng bỉnh mà nhìn anh.

Lần đầu tiên Tiêu Cát thấy vẻ mặt ấy của cậu, có chút không biết làm sao.

Ngay vào lúc này, một chiếc xe hướng bọn họ lái tới, tốc độ rất nhanh, dĩ nhiên không có ý dừng lại. Đèn pha chiếu lên mặt Tiêu Cát, Chiêm Dữ đột nhiên ôm vai anh, đem anh bảo hộ trong ngực mình. 

Tiếng phanh xe gấp gáp vang lên, xe dừng lại, Tiêu Cát sợ hãi không thôi ngẩng đầu nhìn lại.

Lâm Hủ từ trên xe bước xuống, ánh mắt nham hiểm.

         End chương 27.

[Đam Mỹ- Cao H] Số Lạ (từ chương 24)Where stories live. Discover now