Phiên ngoại 7: Song trọng sinh (Du x Uyển)

1.3K 62 2
                                    

Đường Du: "Đúng vậy."

Vệ Xuyên hít sâu một hơi: "Ta... Chưa từng gặp Tần cô nương, không biết Tần cô nương nói gì về ta?"

"..." Đường Du ngây ngốc, "Cạnh cửa quốc công gia hiển hách, tiểu công gia thế mà chưa từng gặp nàng ấy?"

"Đúng vậy." Vệ Xuyên gật đầu, giải thích, "Mấy năm trước sau khi tổ phụ tổ mẫu ly thế, ta theo phụ mẫu về quê để ta, chỉ mới hồi kinh không lâu. Tần cô nương rốt cuộc nói gì?"

"... Cũng không có gì." Đường Du quẫn bách, may mà hắn phản ứng nhanh, nhớ lại những lời Vệ Xuyên phân phó gã sai vặt, liền nói, "Nàng ấy nói chuyện phiếm với tỳ nữ nhắc tới tiểu công gia sắp đến cửa bái phỏng."

"À. Đúng là ta định tới Tần gia bái phỏng." Nói rồi Vệ Xuyên quan sát Đường Du, thấy hắn ôn tồn lễ độ, chắp tay hỏi, "Đường huynh mới nói mình đọc sách ở Tần phủ, tại hạ muốn mạo muội hỏi trường tư của Tần phủ rốt cuộc thế nào?"

Đáy lòng Đường Du trầm xuống: "Tiểu công gia cũng muốn đến trường tư của Tần phủ?"

"Đúng vậy." Vệ Xuyên gật đầu, "Phụ mẫu vốn định mời tiên sinh cho ta, nghe đại danh của Tần phủ, bọn ta cảm thấy hay là thử một lần. Ta sớm cũng đã nghe nói về trường tư của Tần phủ, lại sợ mình hèn tài học ít, vào trường tư sẽ không theo kịp."

Đường Du trầm ngâm. Hắn cũng mới đến trường tư của Tần phủ hai ngày, không hề thấy có gì "theo không kịp", hoặc có lẽ vì đợi trước hắn đọc quá nhiều sách, bây giờ học cái gì cũng thấy nhẹ nhàng, rất ít thời điểm không trả lời được câu hỏi của tiên sinh.

Nhưng hắn lại nghĩ nếu không có ký ức đời trước, bản thân liệu có thể học tốt như vậy không. Chắc là không thể.

Việc học ở Tần phủ đúng là rất nặng, nếu hắn chỉ là một thanh niên mười tám tuổi bình thường, chỉ sợ mới hai ngày qua đã cảm thấy rất áp lực.

Khoảnh khắc đó hắn đột nhiên muốn mượn cớ khuyên Vệ Xuyên biết khó mà lui, đừng đến Tần phủ đọc sách, nhưng rất nhanh hắn liền kiềm lại.

Dựa vào đâu mà hắn có quyền xen vào giữa A Uyển và Vệ Xuyên chứ?

Vì vậy hắn cười nói: "Tiên sinh ở Tần phủ rất lợi hại, thỉnh thoảng thừa tướng đại nhân còn sẽ kiểm tra công khóa, bọn học sinh đều căng thẳng. Nhưng việc thành là do người, nếu tiểu công gia nỗ lực, cho dù theo không kịp thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi, từ từ hoàn thiện khuyết điểm, qua chút thời gian sẽ quen."

"Huynh nói có lý!" Vệ Xuyên cảm kích vái chào Đường Du, "Nếu ta có thể vào trường tư của Tần gia, hôm khác sẽ mời huynh một bữa."

"Khách khí." Đường Du gật đầu.

Vệ Xuyên lại nói "Còn có việc, cáo từ trước", rồi rời đi.

Đường Du suy tư hồi lâu, quyết định không về xe ngựa nữa. Hắn nói với xa phu: "Ta đi dạo một lát."

Đường Du theo ký ức tìm đến một cửa tiệm trang sức. Mặt bằng cử tiệm không lớn, hàng hóa cũng không nhiều, nhưng mỗi vật phẩm đều có giá cả xa xỉ. Rất nhiều nhân tiểu thư nhà quan trong kinh thành đều thích tới đây chọn trang sức, ngay cả phi tần hậu cung cũng thường xuyên sai người tới đây.

Mưu đoạt phượng ấn - Lệ TiêuWhere stories live. Discover now