Chương 39

2.9K 88 0
                                    

  Đời trước Hướng Hằng Ninh chết trong tay loạn dân, lúc Vân Hoan đối những loạn dân đó nghiến răng nghiến lợi, cũng thật sự hận người cầm đầu tên Đinh Sơn kia, hận hắn không thể sớm ngày bị quan phủ bắt lấy róc xương lóc thịt. Sau này hắn cũng thật sự bị bắt, hơn nữa nghe nói bị phán lăng trì.

Năm đó Đinh Sơn bị bắt ở Ung Châu, khi hành hình, nàng thậm chí còn đến pháp trường xem.

Nhưng khi đến đó nàng lại phát hiện không thích hợp, các dân chúng đi xem lúc đó, không phải một mảnh hoan hô, mà là một mảnh tiếc hận.

Lúc đó nàng lại cảm thấy khó hiểu, cũng là sau này mới nghe người khác nói, Đinh Sơn này ở trong mắt dân chúng Thục Châu, chính là anh hùng trừ gian diệt ác, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cắt đầu tham quan mắt không nháy tim không đập, cướp phủ đệ của tham quan, tiền này toàn bộ đều phát cho dân chúng cùng khổ.

Sau khi hắn tự dẫn quân khởi nghĩa, trừng trị người dưới cũng cực nghiêm khắc, quyết không cho phép người dưới làm tổn thương dân chúng vô tội. Cuối cùng Thục Châu bị hỗn loạn, cơ bản cũng là bởi vì rất nhiều người trong lòng có quỷ nương danh nghĩa quân khởi nghĩa làm loạn.

Lúc đó Đinh Sơn đã chết, Hướng Hằng Ninh cũng đã sớm đến chỗ Mạnh Bà báo danh, nàng chỉ có thể cảm thán một câu người chết như đèn hết dầu, cái gì đều huề nhau.

Bây giờ nhớ tới, hình như đúng vào thời gian này, Đinh Sơn khởi nghĩa thất bại, từ Thục Châu bỏ chạy về Ung Châu, rồi sau đó không lâu hắn ở Ung Châu bị người bắt được.

Không nghĩ tới, đời này không ngờ lại đến Tống phủ, còn cùng Tống phủ có liên lụy như vậy.

Dựa theo hình tượng Đinh Sơn từ trong miệng người khác, nếu là biết được muội muội mình chết thảm như vậy, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Có điều một mình hắn có thể trộm nhiều đồ vật như vậy, Vân Hoan ngược lại thật sự lắp bắp kinh hãi: vác vật nặng như vậy, còn có thể tự do đi lại?

Tôn di nương vẫn khóc hu hu như trước, Lão thái thái liếc xéo bà ta, trên mặt toàn là vẻ mặt không kiên nhẫn, cuối cùng chỉ dặn dò các viện phải tăng mạnh tuần tra hộ viện, chú ý an toàn, lập tức liền để đoàn người tự về phòng mình.

Nào biết vào ban đêm Tôn di nương lại nhận được một bức thư đòi mạng, trong thư viết, nếu bà ta không trả cho Phương Nhi một cái công đạo, đầu bà ta nhất định khó giữ được.

Tin tức này ngày hôm sau liền truyền khắp toàn bộ Tống phủ, thời gian sau đó Tống phủ lòng người hoảng sợ. Đến buổi trưa, Triệu Tri phủ phái người đến báo cho biết, Đinh Sơn này quả thật là thủ lĩnh khởi nghĩa quân Thục Châu.

Khi Vân Hoan bưng điểm tâm cho Tống Trường Bình, Nhị công tử nhà Triệu Tri phủ lại nhàn tản phe phẩy quạt vẽ mạ vàng của hắn, vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Tống Trường Bình: "A, khó được trong phủ các ngươi có tuồng có thể xem, ta sao có thể không đến xem đây!"

"Nghe nói hôm qua Đinh Sơn đó cũng quét không ít nhà giàu ở Ung Châu, cha ngươi bây giờ bận sứt đầu mẻ trán, ngươi còn cười được?" Tống Trường Bình lạnh mặt hỏi.

Triệu Du Hoán chỉ làm như không nghe thấy, nở nụ cười vui sướng khi người gặp hoa: "Ngươi biết cướp của nhà các ngươi là ai không? Người này nhưng là anh hùng trong mắt dân chúng Thục Châu đấy! Hắn cướp đều là mấy nhà giàu bất nhân. Chậc chậc, cũng không biết Tống phủ các ngươi làm chuyện thương thiên hại lí gì."

Hai người cứ như vậy ta một câu ngươi một câu đá xéo nhau, Vân Hoan chỉ cảm thấy hai người này thật sự rất buồn cười, bảo Tư Hoa bưng chén canh vào, cười nói: "Gia sáng sớm chưa ăn gì, sợ là đã đói bụng. Ta làm bát canh lá sen, cũng không biết gia có thích ăn hay không. Vừa vặn Nhị thiếu gia cũng ở đây, nếm thử tay nghề của ta. Hai vị trước lót bụng, một lát ta lại làm mấy món ăn ngon, khoản đãi Triệu Nhị thiếu gia."

Lúc Vân Hoan nói mấy câu đó, vậy nhất định sẽ có chữ gia đi đầu.

Tục ngữ nói đúng, bất luận trên giường đánh nhau như thế nào, ở bên ngoài, phải cho nam nhân nhà mình mặt mũi. Nam nhân bên ngoài có thể diện, trong lòng thoải mái, mới có thể để nữ nhân của mình sống thoải mái.

Bộ dáng kính cẩn nghe theo này nàng làm rất tốt, ngay cả Tống Trường Bình đều lộ ra ý cười, còn Triệu Du Hoán ở bên cạnh đã sớm hâm mộ liên tục đấm ngực: Tống Trường Bình đi đâu tìm được nàng dâu hiền như vậy chứ, hắn thật sự là vừa hâm mộ vừa ghen tị!

Trong lúc nhất thời hắn nổi lên ý muốn gây sự, ngẩng đầu liền thấy một nha đầu dung mạo xinh đẹp đứng bên cạnh Vân Hoan, hắn dẫn theo ý cười nói: "Cô nương trong phòng ngươi xinh đẹp hơn trong phòng ta nhiều. Tẩu tử cũng thật hào phóng, bỏ được đặt các nàng bên người Tống đại."

Tư Hoa xa xa nghe, không khỏi ảo não, trong lòng liên tục phỉ nhổ người này không đứng đắn, chỉ biết nói hươu nói vượn. Cũng may tiểu thư thiện tâm, nếu đổi lại là chủ mẫu khác, không biết sẽ sinh nghi thế nào.

Miệng vội vàng biện giải nói: "Gia và nãi nãi mới là trời sinh một đôi, người khác muốn quấy phá, chính là muốn bị trời giáng ngũ lôi!"

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, Triệu Du Hoán nghe được trái tim đều run lên. Nghĩ người khác châm ngòi ly gián dễ như vậy, hắn mới chỉ mói nửa câu, liền bị người rủa trời giáng ngũ lôi.

Làm người xấu, thật là chịu không nổi.

Lại nhìn Tống Trường Bình bên cạnh, cũng là cười như không cười nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại híp lại, mang theo đầy đủ uy hiếp.

Triệu Du Hoán vội vàng cười nói: "Cũng đúng cũng đúng. Ta thấy gia và nãi nãi ngươi như mỡ trong mật vậy, tách không ra!"

Vân Hoan cười liếc mắt khoét Tống Trường Bình một cái, miệng lại nói: "Nếu gia để ý người bên cạnh ta, vậy cũng là tạo hóa của các nàng."

Nói xong lời này cũng không lại nói chuyên, đặt canh lá sen đến trước mặt hai người.

Triệu Du Hoán nghe nàng nói như vậy, trong lòng càng thêm hâm mộ, hâm mộ ghen ghét này không có chỗ phát tiết, hắn đành chuyển tầm mắt lên bát 'canh lá sen' trước mặt. Cũng hchir là một cái nồi đất, đậy bằng một mảnh lá sen mới hái, dù có lá sen thơm ngát, nhưng gì đó trong nồi đất cũng như tân nương bị che mặt, nhìn không quá rõ ràng.

Hắn lập tức nổi lên hứng thú, vươn tay liền vén lá sen này lên, sau khi vén lên, cũng là cười nói: "A, chén mì này làm thật đúng là khác biệt!"

Chỉ thấy canh lá sen này, mì có đủ các màu, có hồng, trắng, vàng, đen, xanh, lại có các loại hình dạng như cúc hoa, hoa mai, hoa sen, củ ấu, nhìn qua thật sự đủ các loại sắc thái, hình thái khác nhau.

Triệu Du Hoán tính trẻ con chưa hết, vẫn còn ở kia đếm xem có bao nhiêu hình dạng.

Tống Trường Bình liếc trắng mắt, cũng không để ý đến hắn, ngược lại tự múc một chén, ăn một ngụm, chỉ cảm thấy đầy miệng đều là vị canh gà ngon đến cực điểm, trong vị ngon đó, lại mang theo lá sen thơm ngát, không đoạt vị, lại vòng về phía trên nụ vị giác*, không biến mất. Canh ấm áp vào dạ dày, thật sự làm người ta thoải mái muốn ngâm lên.

Lại nói 'mì' trong miệng Triệu Du Hoán, mang theo dẻo dai, càng nhai càng thơm không nói, màu sắc khác nhau thế nhưng còn có hương vị khác biệt. Ví dụ như màu xanh, là vị sen, đen, là mè đen, hồng rõ ràng là vị cà rốt. Mỗi một miếng lại là một hương vị khác biệt, có thể nghiệm khác biệt.

CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ - Ngư MôngWhere stories live. Discover now