Chương 61

2.2K 70 1
                                    

  Vân Hoan đến gần một bước, Vương Tố Hoa cười lạnh nói: "Còn có thể là ai. Ở bên cạnh Hướng Đại tiểu thư người có thể biết rõ chuyện quá khứ giữa Tống đại gia và Tịch Nguyệt tỷ tỷ lại có mấy người?"

Hướng Vân Cẩm đang muốn cãi lại, lại nghe Vương Tố Hoa trào phúng nói: "Lão nhân trong nhà thường nói, có mấy nha hoàn theo bên cạnh chủ tử lâu, tính tình cũng theo chủ tử. Lục này... À đúng rồi, nha hoàn này gọi Lục gì ấy nhỉ? Miệng nát như vậy, cũng không biết là theo ai. Hướng Đại tiểu thư tính cách không khỏi quá tốt, có thể nhịn được nha hoàn như vậy."

"Nha hoàn này vốn là người bên cạnh muội phu, Vương gia muội muội nói như vậy, chỉ sợ không được tốt..." Hướng Vân Cẩm sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cũng nhìn về phía Tống Trường Bình.

Tống Trường Bình vốn còn đang làm bộ ngắm phong cảnh, lúc này cũng hoàn hồn, mặt hiện ý cười nói: "Vốn đúng là người bên cạnh ta, có điều sau này phạm lỗi, vị ta trục xuất khỏi phủ, không biết âm kém dương sai thế nào lại vào Hướng phủ. Chính là quản giáo không nghiêm, cuối cùng vẫn là lỗi do ta."

Tay hắn và tay Vân Hoan chặt chẽ nắm lấy nhau, bị ống tay áo che, người khác không nhìn thấy, Vân Hoan lại cảm giác được hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay nàng.

"Chuyện này sao có thể trách chàng." Vân Hoan cười yếu ớt nắm lại tay hắn.

Rõ ràng là động tác cực nhỏ, nhưng là ở trước mặt mọi người, động tác nhỏ nhỏ như vậy đều dẫn theo chút ý ngọt, làm lòng người khác không nhịn được ấm lên.

Vân Hoan nhếch miệng cười, mơ hồ cảm thấy mặt đỏ lên, rất nhanh liền hoàn hồn.

Nếu Lục La còn ở Tống phủ, vẫn là nha hoàn của Tống Trường Bình, vậy tự nhiên tất cả đều dễ nói. Nhưng giờ Lục La lại là nha hoàn của Vân Hoan, dù Tống Trường Bình muốn sửa trị các nàng cũng phải để ý đến mặt mũi của Hướng phủ - nói trắng ra là, cũng là để ý đến mặt mũi của nàng. Nhưng dựa vào cái gì, Lục La này đi rồi còn muốn Tống Trường Bình gánh chịu tội danh dạy dỗ hạ nhân không nghiêm?

Ánh mắt Vân Hoan nhìn ra phía cửa sổ, suy nghĩ lướt qua tường cao – sáng sớm nàng đã bảo Tư Niên về Hướng gia một chuyến, nói chính là chuyện về Lục La.

Lục La này chắc chắn không thể giữ lại, bằng không với ai cũng là mối họa.

"Thế gian này có nhiều bạch nhãn lang nuôi không quen, có đôi khi tỷ muội ruột cũng khó có thể đảm bảo sẽ không cắn ngươi một miếng, huống chi là một nha hoàn." Vân Hoan ý cười ngưng ở khóe miệng giương mắt nhìn về phía Vân Cẩm, trong lời nói nửa thật nửa giả, nửa cười nửa không, nhưng con ngươi lại treo ý lạnh như băng. "Nha hoàn bị trục xuất khỏi phủ, trăm phương nghìn kế trở lại trong phủ, Tống phủ chúng ta đề phòng, Hướng phủ cũng vậy. Mấy ngày trước đây khi ta nói đến chuyện này với phụ thân, phụ thân sợ Lục La này lại tiếp tục gây họa nên đã đưa khế ước bán thân của nàng cho ta. Nếu nàng sống yên ổn trong phủ ta liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, nhưng là nàng lại..."

"Nàng thế nào cũng là nha hoàn của ta!" Hướng Vân Cẩm hoàn toàn quên mất Lục La cũng một tai họa ngầm với nàng ta, lúc này nàng ta chỉ cảm thấy từng câu từng chữ Hướng Vân Hoan nói đều như đánh lên mặt nàng ta. Dựa vào cái gì, nha hoàn của mình mà nàng ta lại không được làm chủ, Hướng Vân Hoan rõ ràng đã xuất giá, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì còn có thể quản đến trên đầu nàng ta.

Nghĩ đến đây, Hướng Vân Cẩm tức giận đến cả người đều phát run – Hướng Vân Hoan gả cho người, nhưng mà nàng còn muốn giẫm lên trên đầu nàng ta.

"Bây giờ nàng ta không còn là nha hoàn của ngươi nữa rồi." Hướng Vân Hoan nói: "Khế ước bán thân của nàng ta ở Tống phủ."

"Ta còn có việc nhà muốn xử lý..." Hướng Vân Hoan hướng Vương Tố Hoa, Triệu Tịch Nguyệt hơi gật đầu, hai người cũng trả lễ y như vậy, Tống Trường Bình đã kéo Hướng Vân Hoan rời đi.

Chưa đi được bao xa thì nghe được Hướng Vân Cẩm ở sau lưng nghiến răng nghiến lợi nói: "Hướng Vân Hoan, đó là người của ta! Ngươi..."

Tống Trường Bình nhẹ nhàng nắm tay Vân Hoan, để lại tất cả lời nói của Hướng Vân Cẩm ở phía sau.

"Chuyện chàng và Triệu gia tiểu thư, chàng muốn giấu ta bao lâu?" Vân Hoan nhẹ nhàng véo mu bàn tay Tống Trường Bình, nửa là uy hiếp nửa là trêu đùa hỏi: "Có phải nếu Lục La không nói, chàng liền không nói với ta đúng không?"

"Trước xử lý xong việc nhà của nàng đi, nương tử của ta." Tống Trường Bình không trốn không tránh chấp nhận bị nàng véo, chỉ ngẩng đầu nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong lòng ấm áp, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mũi nàng, nói: "Tịch Nguyệt là một người quang minh lỗi lạc, đại khái sẽ nhịn không quá buổi tối, sẽ đến nói rõ ràng với nàng. Đến lúc đó nàng nghe xong muội ấy nói, lại đến thẩm vấn ta, xem xem khẩu cung của hai người bọn ta có đối lập nhau không. Nếu không đúng, nàng lại đến trừng trị ta cũng không muộn!"

Từng câu từng chữ nói rất đứng đắn, chỉ là khi nói đến hai chữ 'trừng trị', Tống Trường Bình lại kéo dài mang theo chút ý vị thâm trường. Vân Hoan giương mắt nhìn hắn, trong mắt hắn một mảnh trắng đen, ý cười ở khóe mắt lại bán đứng hắn.

Thật đúng là... trong nụ cười giấu 'đao' a. Vân Hoan nhịn không được oán thầm, mặt lại đỏ lên.

Hai người cười nói, bất tri bất giác về đến chỗ ở.

Vân Hoan xa xa đã thấy Thạch đầu đứng ở cửa viện, đến gần, Thạch đầu cung kính nói: "Đại gia, nãi nãi, người ta đã mang về đến đây rồi."

"Người nào?" Vân Hoan nhìn vào bên trong, có lẽ là người bên trong sân cũng nghe được tiếng vang, mở to ánh mắt mơ màng, khóc lên, bụng đầy ủy khuất nói: "Đại gia, cứu ta..."

Đang muốn đứng lên, hai gã gia đinh bên cạnh lại ấn nàng ta xuống, thân thể nàng ta nhịn không được run lên một cái, lại quỳ xuống.

Vân Hoan miệng hết mở lại mở, vốn còn đang kinh ngạc, nháy mắt liền chuyển sang oán giận nói: "Chàng ngược lại có thể biết trước cơ!"

"Lúc nàng bảo Tư Niên về Hướng phủ ta đã đoán được một hai, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, ta liền thay nàng trói nàng ta trở lại." Tống Trường Bình không sao cả nhún nhún vai, sải bước đi vào trong viện, lập tức nghe thấy Lục La khóc nức nở: "Đại gia làm gì vậy? Trước đây ta là nha hoàn Tống phủ, Đại gia muốn đánh muốn giết Lục La đều nguyện ý, nhưng bây giờ ta là nha hoàn Hướng phủ, Đại gia trói ta lại như này, lại là đạo lý gì?"

CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ - Ngư MôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ