Chương 82

1.4K 90 1
                                    

  Editor: demcodon

Tư Bác ôm Yến Thần Dật khó có được nổi khùng vào trong ngực, xoay qua tức giận trừng mắt nhìn Tào Nghi giống như con sói tinh: "Ca nói rõ ràng xem, cái gì gọi là quý phủ đệ tất cả đều là mỹ nhân?"

Yến Thần Dật mím môi liếc mắt nhìn Tào Nghi, cũng nghe ra vấn đề.

Tào Nghi xua tay, thấy đôi mắt đệ đệ nhà mình đều trợn tròn lại cười nói: "Đó không phải đệ còn chưa có Vương phi Trắc phi ư, bọn họ nếu tặng mỹ nhân đến chỗ ca đương nhiên phải tìm chỗ để, đệ cũng biết hậu cung của ca cũng không dư nhiều cung điện như vậy."

Tư Bác nhanh chóng cúi đầu nhìn Yến Thần Dật, thấy sắc mặt hắn tốt một chút lại nói: "Ta thật không biết chuyện này, chàng cũng nghe ca ta nói, đều là ca ta nhét lúc trước." Y quay đầu lại trừng mắt nhìn Tào Nghi nói tiếp: "Lại nói ta đã không ít năm không sống ở trong vương phủ, căn bản không biết ca ta nhét người lúc trước."

Yến Thần Dật cũng trừng mắt về phía Tào Nghi bất mãn nói: "Ngươi không muốn thu cũng đừng thu, đưa cho Tư Bác làm gì?"

"Ai nha, đó không phải đều đã là chuyện trước sự ư, đừng quá tích cực. Dù sao Tiểu Tuấn cũng không chuẩn bị về vương phủ ở, mang đám người kia đặt ở nơi đó vừa lúc."

Tào Nghi xua tay rõ ràng không muốn lại tiếp tục đề tài này.

* * *

Lại qua mấy ngày, mắt thấy ngày hôm sau đã hết năm Quảng và Ninh rốt cuộc là trước khi chạng vạng đã chạy đến. Yến Thần Dật và Thanh nhìn hai người bọn họ phong trần mệt mỏi không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Tiểu Yến!" Ninh vừa thấy Yến Thần Dật đôi mắt đã sáng, từ trên ngựa nhảy xuống lao thẳng tới.

Bất quá không nhào lên vởi vì đã bị Thanh chặn lại.

Ninh xoay mặt trừng hắn, tức giận cáo trạng: "Chắn ta làm gì?"

"Cẩn thận ngươi nhào lên chủ thượng sẽ đem đầu ngươi xuống." Thanh cười lạnh một tiếng buông tay ra lui nửa bước: "Ngươi thử nhào vào xem."

Ninh bĩu môi, mặc dù không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận lời này Thanh nói đúng, chỉ có thể giơ tay và mím môi cười khẽ với Yến Thần Dật bị ngăn.

Yến Thần Dật thấy chỉ có hai người bọn họ còn rất buồn bực, ngày hôm qua truyền tin tức cho Tư Bác hắn cũng nhìn thấy, mọi chuyện đã giải quyết bọn họ đang chạy tới.

Kết quả hiện tại thì sao? Dịch không đến, nghe nói Lưu Dũng còn cùng bọn họ xử lý chuyện này. Tư Bác đối với Lưu Dũng ấn tượng thật không tệ, đã nói qua mấy lần với Yến Thần Dật muốn mang người đến kinh thành làm chút chuyện, ít nhất so với ở tửu lâu nhỏ huyện thành làm chưởng quầy tốt hơn nhiều.

"Những người khác đâu?" Yến Thần Dật quét mắt nhìn về phía sau hai người không phát hiện người đi theo nhướn mi: "Không trở về?"

Quảng nhảy xuống ngựa cười nói: "Sáng ngày mai sẽ tới, bọn họ mang theo không ít đồ đạc nên đi chậm, đây không phải nhớ ngươi muốn trở lại sớm một chút sao."

Yến Thần Dật liếc mắt nhìn gã cười nhạo một tiếng nói: "Đừng mang nón cao cho ta, khẳng định là có việc gì gấp mới chạy về trước, ngươi nhìn lại sắc mặt của hai ngươi đi." Hắn vẫy tay bảo nhóm tiểu thái giám phía sau đến dẫn ngựa: "Đi tắm rửa trước đi, Tư Bác và Tào Nghi đang chờ các ngươi đấy."

Hai người gật đầu, cảm thấy trước tiên phải đi tắm rửa một cái, hai người bọn họ cả đoạn đường chạy tới mặt xám mày tro, dáng vẻ thật không tốt.

Thanh đi cùng bọn họ, còn Yến Thần Dật trở về chỗ Tư Bác nói cho nam nhân biết tin tức này.

--- ---

Ngày mai chính là ba mươi Tào Nghi phải hồi cung, không thấy đế vương triều đại nào là ở trạch viện ngoài cung ăn tết đón giao thừa.

"Hai người bọn họ đến rồi?" Huynh đệ hai người đang ở trong phòng chơi cờ thấy Yến Thần Dật đẩy cửa tiến vào Tư Bác xoay qua nhìn hắn cười nói: "Dịch có phải không cùng đến hay không?"

Yến Thần Dật gật đầu đi qua nhìn bàn cờ. Hắn không biết chơi cờ vây, có xem cũng không biết, chỉ biết số lượng quân cờ. Hắn cảm thấy ai số lượng nhiều thì thắng......

"Sao không trở về?" Tào Nghi sau khi hạ cờ trắng ngẩng đầu nhìn Tư Bác: "Có phải có không ít đồ phải kéo về hay không."

"Ừhm, nhiều nhà như vậy khẳng định có không ít vàng bạc châu báu, không kéo về sung quốc khố chẳng lẽ để lại chỗ đó chờ người tới cướp à?" Tư Bác hừ lạnh một tiếng hất hất cằm khinh thường nói: "Lão thái thái kia không thúc giục ca trở về? Lần này đụng tới nhi tử bảo bối của bà ngay cả hang ổ cũng bị nhổ tận gốc."

"Tay đệ thật là xấu nha, một chút cũng chừa cho hắn?" Vui vẻ trong mắt Tào Nghi giấu cũng giấu không được, lời này hỏi thật nhẹ nhàng.

Yến Thần Dật ở bên cạnh bĩu môi cảm thấy Tào Nghi mới phóng khoáng nhất, ở chỗ này ung dung mấy ngày không lộ mặt tự nhiên có người làm việc cho y; suy nghĩ ngược lại là có chút buồn cười, quyền lợi thật sự là thứ tốt, bất quá......

Hắn nhìn trong mắt nam nhân đều mang theo vui vẻ thỏa mãn nhướn mày nói: "Tối hôm nay Hoàng thượng phải hồi cung phải không? Ai nha, trong cung nhiều nương nương dáng vẻ xinh đẹp kiều diễm như vậy cùng ngươi ăn tết đón giao thừa, khẳng định trong lòng ngươi vui vẻ nở hoa rồi đúng không?"

Khóe miệng Tào Nghi giật giật, nghĩ thầm: "ta không phải là hơi vui vẻ một chút sao, ngươi còn nói chèn ép ta."

Tư Bác giơ tay kéo tay Yến Thần Dật nhéo nhéo, cảm thấy Thần Thần nhà y chính là tốt nhất, biết làm cho ca y ngột ngạt.

Yến Thần Dật ngồi ở bên cạnh Tư Bác nhìn hai người chơi cờ. Hắn nhìn nhìn chung quanh lấyhạt dưa đặt ở một bên qua, dù sao hắn cũng xem không hiểu còn không bằng tách hạt dưa cho Tư Bác ăn.

Tào Nghi bĩu môi: "thật hâm mộ! Hắn lúc nào mới có thể tìm được người tách hạt dưa cho mình ăn chứ? Những phi tần ở hậu cung kia? Thôi đi, các nàng tách mình cũng không dám ăn. Ai!"

《 ĐAM MỸ_HOÀN 》Nhặt chàng công ngốc về làm ruộngWhere stories live. Discover now