Chương 71: Hiểu ra.

969 117 2
                                    

Hai mắt không thể thấy gì khiến Ninh Tễ nhất thời không phán đoán được đây là đâu. Y khẽ cau mày, thấy kiếm vẫn còn trong tay thì thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong ảo cảnh biến hóa khôn lường, Ninh Tễ không biết ảo cảnh này đưa y đến đây làm gì, hiện giờ cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Dù sao bí cảnh này cũng không thể mãi dừng lại ở đây.

Sau khi vào bí cảnh Tạ Dữ Khanh chọn một con đường khác, dọc đường đi hắn phát hiện đường đi phía trước giống hệt ban nãy.

Tạ Dữ Khanh nhắm mắt bấm đốt ngón tay, đường đi có thể lừa người nhưng thiên tượng thì không. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị bói thì con đường nhỏ phía trước xảy ra biến đổi, lần nữa mở mắt ra thế mà hắn đã về đến Cô Nguyệt lâu.

Dù có là tu vi Nguyên Anh thì từ châu Nam Chiếu đến Cô Nguyệt lâu ở Trung Châu ít cũng phải mất bảy ngày, dù đảo nổi Tru Thiên này có nhiều chỗ thần kỳ nhưng cũng không thể nào làm được.

Tạ Dữ Khanh nhìn đình đài vô cùng quen thuộc trước mắt, khẽ chau mày.

Thiên tượng bị che khuất, dòng người qua lại không khác gì bình thường nhưng lại lộ ra chút hư ảo. Hệt như... con hươu Cửu Sắc mà hắn đã gặp.

Hiện tại hắn đang ở ngoài thư phòng, ngay lúc Tạ Dữ Khanh định mở cửa ra thì có tiếng bước chân truyền vào tai.

"Lâu chủ, tiên sinh tỉnh rồi ạ."

Tiên sinh?

Tay Tạ Dữ Khanh khựng lại, không biết người hắn ta nói là ai.

Từ khi nào trong Cô Nguyệt lâu lại có người như vậy?

Nghĩ có thể là người mà ảo cảnh biến ra, Tạ Dữ Khanh âm thầm giấu cảnh giác đi rồi xoay người lại.

"Đưa ta đến đó."

Dường như đệ tử Cô Nguyệt lâu đến bẩm báo cũng không quá bất ngờ. Như thể chỉ cần nghe hắn ta nói vị "tiên sinh" ấy đã tỉnh thì hắn nhất định sẽ đến ngay.

Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, băng qua đình đài.

Phòng của vị "tiên sinh" ấy thế mà ở ngay cạnh phòng hắn.

Đệ tử dẫn đường đã lui ra, Tạ Dữ Khanh ở ngoài cửa một lát, bỗng mở cửa ra.

Ninh Tễ đang thử điều động linh khí, vừa nghe thấy tiếng cửa mở thì kiếm lập tức rời vỏ một nửa. Chỉ cần người có gì đó không đúng là y sẽ lập tức ra tay.

"Ai?" Ninh Tễ khẽ quay đầu lại.

Lúc này y chỉ mặc áo trong, phát quan hơi rối, dáng vẻ như vừa mới tỉnh dậy, ngay cả giọng cũng khàn khàn.

Tạ Dữ Khanh thấy y lòng đột nhiên ngẩn ra.

Thế mà là -- Ninh Tễ.

"Tiên sinh" trong miệng tên đệ tử vừa rồi vậy mà là Ninh Tễ.

Hắn siết chặt tay, khi thấy quần áo Ninh Tễ xộc xệch thì theo bản năng không bước vào.

Yên lặng ở ngoài cửa một hồi, cánh cửa vừa mở ra lần nữa đóng lại. Ninh Tễ khẽ cau mày, thấy người nọ không vào thì thoáng thu kiếm về.

[Edit/ĐM] Xuyên thành đóa hoa lạnh lùng trong truyện vạn người mê.Waar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu