24. Đừng bỏ cuộc, không buông tha

61 10 0
                                    

Minerva nhanh chóng kể lại toàn bộ mọi chuyện San vừa nói cũng giải thích sơ qua về thứ họ cần tìm. Đám người trố mắt nhìn cô khái niệm Quỷ, Thần vẫn là rất xa lạ với bọn họ.

Lướt qua những gương mặt trẻ tuổi lòng cô bỗng cảm nhận được sự tang thương, cuộc đời họ còn quá dài. Nhiều vùng đất chờ đợi khám phá, những cơn gió lạ âu yếm qua đôi bờ vai.

Nhưng còn cô thì sao, cô dường như đã có mọi thứ trong một khoảnh khắc rồi cũng thật dễ dàng mất đi.

Bàn tay Rogue đủ lớn để nắm trọn tay cô, từ mười ngón thon dài đến mu bàn tay và phía trong đều tràn ngập vết sẹo, vết chai sần. Thật ra không khó để xoá nó đi, có rất nhiều loại ma pháp hỗ trợ chỉ là Minerva không thích dùng đến.

Nó như một lời nhắc nhở, khiến cô phải vĩnh viễn nhớ đến bản thân đã từng trải qua điều gì.

Tuy rằng có buồn đau, có thống khổ nhưng cũng có hạnh phúc và khoái lạc. Minerva không sợ thăng trầm của cuộc sống cô chỉ sợ mình không thể vượt qua, khiến chính mình rơi vào vạn kiếp bất phục.

Giả như cô chưa từng có được thì chắc có lẽ khi phải buông xuôi sẽ bớt đau đớn hơn chăng. Dẫu là thế Minerva vẫn chưa từng hối hận, dù rằng cảm xúc Rogue cho cô khiến cô giày xéo từng phút từng giây.

Rơi vào cái ôm nóng hổi trái tim Minerva run lên, nhiệt độ từ cơ thể anh như thể đang thiêu đốt cô, còn cô lại hệt con thiêu thân liều mình đâm đầu vào ánh sáng xa vời.

Cách lớp áo mỏng hai con người dính nị vào nhau không gì có thể tách rời, vận mệnh khác biệt, chiến tuyến mờ mịt. Hôm nay là người yêu biết đâu mai ki lại biến thành kẻ địch, biết vậy nhưng làm sao từ bỏ nhau? Linh hồn đồng điệu trong thoáng mơ hồ.

" Đi cùng em nhé Rogue? "

Lần đầu tiên Minerva không đẩy Rogue ra xa nữa, cô chợt nhận ra mình rất rất muốn tiếp tục sống cùng anh. Đến khi làn da biến đồi mồi, tóc mái bạc phơ cũng vẫn ở bên nhau.

Rogue ngược lại không đáp lời liền, hầu kết anh lên xuống mấy bận nhìn tiểu thư không rời mắt. Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu tin tưởng anh, để anh cùng đồng hành trên đoạn đường đến tương lai.

Thật lâu sau đó Minerva nhớ lại ngày hôm nay, Rogue đã chẳng nói lời hoa mỹ ngọt ngào. Là khi anh nghẹn ngào đến khàn cả tiếng run cả giọng, âm thanh nhỏ như muỗi đáp ứng rồi lo lắng Minerva không nghe bắt đầu hét toáng cả lên.

" Được rồi, làm gì như thiếu nữ lần đầu biết yêu thế! "

Một mớ lông vàng chen vào giữa Rogue và Minerva, anh có chút ghét bỏ nghiêng đầu né tránh. Khuỵu tay cậu đặt lên vai hai người bạn mình nhe răng cười toe toét, hội trưởng bọn họ ấy à có lúc đáng tin cực kì có lúc tính khí hệt đứa trẻ ba tuổi.

Trong viễn cảnh tệ nhất cậu vẫn sẽ cười, không phải cậu ngu ngốc mà là cậu luôn tin mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn. Cậu tin bản thân, cũng tin đồng bạn, đứng trước hắc ám vô tận cậu là tia sáng không thể dập tắt.

Cậu đứng thẳng lưng lên từ từ đi đến đối diện Rogue cùng tiểu thư, vừa nhún vai vừa lắc đầu bất lực, " Tớ chả hiểu gì sấc. "

My Lady [ Rogue - Minerva ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ