Chương 4: Lầm bộ ngực sữa thành eo thon.

17.7K 494 11
                                    

 Bên trong tối như bưng, bỗng nhiên Nhan Thế Ninh thấy một người xuất hiện, sợ đến mức ngồi dậy, sắc mặt đại biến.


Kẻ trộm? Hái hoa tặc? Bao nhiêu suy đoán ào ào hiện lên, mắt thấy hắn đã sắp vào được, Nhan Thế Ninh bất chấp tất cả, thuận tay quơ lấy cái gối quăng tới.

Sau đó, ba âm thanh liên tục truyền tới.

"Bịch" ---- Người nọ tránh không kịp, bị gối đập vào đầu.

"Ai nha !" ---- Đầu người nọ bị đập phía sau cửa, trọng tâm vừa mất, từ cửa sổ rớt xuống.

"Phịch" ---- Người nọ rớt xuống đất.

Nhan Thế Ninh biết rõ không thể ở chỗ hai mẹ con nhà kia, nên sau khi vào tướng phủ đã chọn một tiểu lâu yên tĩnh sống. Mà té xuống từ trên lầu như vậy...Nhan Thế Ninh nhếch miệng, vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn xem người nọ sống hay chết.

Dưới lầu là con đường nhỏ lát đá xanh, người nọ đã đứng lên, nhưng cũng không đi, chỉ nhỏ giọng hô cái gì đó, Nhan Thế Ninh đang muốn nghe kĩ hơn, lại thấy nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động nên đã tỉnh.

"Đại tiểu thư, cô không sao chứ?"

Mà lúc này, rốt cuộc Nhan Thế Ninh cũng nghe rõ người nọ kêu cái gì, "Tiểu sư tử, là ta !"

"..." Nhan Thế Ninh nhìn bộ dáng người nọ bụm cái mông, đã kinh hãi không nói nên lời.

Trời ạ ! Biết ngay thằng nhãi này không yên mà !

Làm sao bây giờ?

Phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng chính là hô to "Có trộm !", sau đó toàn phủ sẽ điều động bắt người này lại, thế là sẽ vạch trần được bộ mặt dối trá của hắn, để cho hắn mất hết thể diện ! ---- cái gì mà người khiêm tốn, kì thực chính là một tên dâm tặc nửa đêm trèo cửa sổ !

Chỉ có điều...

Nghĩ đến điều gì đó, Nhan Thế Ninh nhanh chóng quay ra bên ngoài nói: "Ta không sao, xuống giường uống nước, ngươi ngủ đi !"

Trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu Nhan Thế Ninh hiện ra, cho dù thằng nhãi này bị bắt, hắn cũng nhất định bày ra một vẻ mặt chân thành ủy khuất nói: "Ngày mai là đại hôn, tâm tình quá kích động, lăn lộn khó ngủ, liền muốn gặp nàng một chút. Hành động lần này quả thật là không được, nhưng nhớ nhung lúc này cũng khó mà khắc chế, kính xin Nhan Tướng tha thứ một lần !"

Đến lúc đó, chẳng những không thể lột bỏ được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn, mà còn giúp cho hắn đạt được mỹ danh thâm tình a !

Thằng nhãi này chính là gian xảo như vậy đó !

Oa ~ Nhan Thế Ninh nghĩ đi nghĩ lại đều muốn đá cho hắn một cước.

Mà người bên ngoài sau khi nghe được, lầm bầm lẩm bẩm, lật người ngủ.

Lời càu nhàu này dĩ nhiên là không kiên nhẫn, đối với hạ nhân bằng mặt không bằng lòng, thậm chí nói thẳng ra những lời lạnh nhạt nàng cũng đã sớm tập thành thói quen, cho nên nghe cũng cau mày lại, sau đó quay đầu nhìn dưới cửa sổ.

Vừa nhìn lại, thật là hết chỗ nói, chỉ thấy Bùi Cẩn đã bắt đầu trèo tường. Mà động tác thật sự là tương đối nhanh gọn a, vừa nhìn cũng biết là một kẻ phạm tội hình sự nhiều lần !

Kẻ phạm tội hình sự nhiều lần?

Mắt thấy nửa thân người hắn đã đến bệ cửa, Nhan Thế Ninh vội vàng đóng nửa cánh cửa sổ không cho hắn vào.

"Huynh tới làm gì?" Nhan Thế Ninh thấp giọng hỏi.

Một tay Bùi Cẩn chống bệ cửa sổ, một tay đưa cái gối tới, cười nói: "Ngày mai đại hôn, tâm tình kích động, lăn lộn khó ngủ, liền muốn gặp nàng một chút......."

Nhan Thế Ninh trợn trừng mắt.

"Nhưng cô cũng không nên lấy cái gối đập ta a ! Cô xem, trán ta đã sưng lên một cục rồi ! Ngày mai làm sao bây giờ...! Bùi Cẩn ủy khuất nói.

"Đáng đời !" Nhan Thế Ninh lấy gối, lại nói: "Huynh nên vui mừng vì đây là gối gỗ !" Nếu là gối bằng các loại ngọc thạch, chỉ sợ không chỉ đơn giản là một cục như vậy đâu !

Bùi Cẩn thấy nàng đứng giữ kín cửa sổ không cho hắn vào, lại nói: "Cô không cho ta vào, ta không chịu nổi lại té xuống, đến lúc đó ngã xuống nửa người dưới bị bại liệt, hạnh phúc nửa đời sau của cô cũng rất mệt a !"

"Đi chết đi !" Nhan Thế Ninh thấy hắn lại bắt đầu nói những lời vô vị, muốn đóng luôn cánh cửa sổ còn lại.

Lúc này, thật muốn té xuống rồi, Bùi Cẩn vội vàng vươn một tay ngăn lại, vô ý liếc một chỗ, vừa cười nói: "Cô không có mặc yếm?"

Nhan Thế Ninh vừa nghe lời này, ý thức được cái gì, vội cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, trong áo lót rộng mở, vòng ngực lộ hết phân nửa ---- bởi vì trời nóng, nên ban đêm ngủ nàng luôn cởi yếm, chỉ mặc một cái áo lót rộng.

Hai tay nàng vội vàng kéo chặt áo lại, Bùi Cẩn nhún người nhảy lên, đã vào trong, sau đó lại lẻn lên giường nằm xuống.

"Huynh đứng lên cho tôi !" Nhan Thế Ninh thấy thế, chạy đến bên giường muốn kéo hắn lên.

Bùi Cẩn cười né tránh, thoáng cái lăn người vào bên trong.

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói: "Đại tiểu thư, cô lại làm sao vậy !"

Nhan Thế Ninh lập tức im bặt, không dám di chuyển, mà Bùi Cẩn thấy, lại còn ngồi dậy kéo eo nàng qua, một tay ôm nàng vào ngực nằm xuống giường, khuôn mặt cười đến mức đắc ý hả hê.

"Cô kêu nữa đi ! Kêu nữa đi !" Bùi Cẩn nói xong, lại thổi một hơi bên tai nàng.

Nhan Thế Ninh bị hắn ôm, vốn thân thể đã hóa đá, lại bị hắn ái muội thổi bên tai như vậy, khuôn mặt đỏ bừng, bất quá nàng thấy may mắn bây giờ đêm đen, mặt đỏ hắn cũng không nhìn ra, bằng không lại bị hắn cười nhạo.

Ai ngờ, nghĩ còn chưa xong, một bàn tay to đã sờ lên mặt nàng: "A, mặt nóng như vậy, không phải là xấu hổ chứ !"

Ánh mắt Nhan Thế Ninh trầm xuống, nắm tay hắn cắn xuống.

"Oa ~ Đau đau !" Bùi Cẩn đau đến mức hít vào, thấy tính ngang bướng của nàng lại nổi lên, sẽ không nhả ra, nhanh chóng duỗi tay bóp chỗ thịt mềm trên eo nàng.

Đó là tử huyệt của nàng a !

Đáng lẽ ý định ban đầu của Bùi Cẩn là cấu eo nàng, nhưng Nhan thế Ninh vừa cắn vừa giãy giụa, vì vậy một người không cẩn thận, tay lại để nhầm vị trí.

Ặc, nàng béo lên lúc nào vậy, thế nào mà hông lại nhìu thịt như vậy?

Mà Nhan Thế Ninh bị bóp một cái như vậy, máu toàn thân đều đông cứng lại...

Lúc này, nha hoàn bên ngoài thấy nửa ngày vẫn không có tiếng đáp trả, ngáp muốn đẩy cửa đi vào xem xét.

Bùi Cẩn cảnh giác, nhổm người lên tháo sợi dây mành trướng, vì thế trong nháy mắt nha hoàn đẩy cửa đi vào, thấy mành trướng buông xuống kín đáo.

Phu quân, kiềm chế chút! - Tô Hành NhạcWhere stories live. Discover now