Chap 37

1.4K 79 1
                                    

Thật sự nằm một mình trong phòng bệnh rất chán, Dae Sung thì nghĩ có Ji Yong bên cạnh cậu nên không đến thăm. Chỉ có mình cậu với bốn góc tường, buồn mà không biết nói chuyện cùng ai. Cậu muốn gặp hắn, cậu nhớ hắn lắm rồi, muốn vùng vẫy khỏi chỗ này để chạy đến bên cạnh hắn.

"Chắc giờ này anh đang làm việc, hơi đâu mà nghĩ tới em nữa."

Seung Ri tự nói một mình, tự nghe. Người ra vào chỉ có y tá chăm sóc cậu, cô ta cũng đâu có rảnh để ngồi nghe cậu kể chuyện. Tự hỏi rằng, còn ai quan tâm đến cậu nữa không.

2 ngày sau thì Seung Ri cũng có thể đi lại được bình thường, vết thương ở chân đã lành, chỉ cần đừng vận động quá mạnh không thì vết thương sẽ sâu hơn. Seung Ri ngồi dậy ra khỏi giường, đi lại xung quanh cho quen dần. Tiếp đó cậu đi ra khỏi phòng, muốn đi ra ngoài để hít thở không khí. Seung Ri vừa mở cửa ra thì đập ngay vào mắt là Ji Yong đang ngồi ngoài đó.

"Sao anh lại ngồi đây?"

Hắn nhìn cậu, mừng thầm trong lòng rồi đứng dậy nắm lấy cổ tay Seung Ri rồi kéo vào lòng mình.

"Đúng ra anh phải nói trước với em chuyện này, nhưng anh lại gắt lên với em vào ngày hôm đó. Anh xin lỗi, là tại anh nên em mới xảy ra chuyện. Anh thực sự....không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi nữa..."

Seung Ri vỗ nhẹ vào lưng hắn mấy cái

"Em hiểu, em hiểu mà. Em đã thông suốt rồi, anh đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Là em chưa hiểu chuyện, nếu thấy anh khó chịu như vậy thì em phải hỏi anh có chuyện gì chứ không phải tức giận với anh rồi bỏ ra ngoài. Để anh chấp nhận chuyện bố anh qua đời vào ngày sinh nhật của mình thật không dễ dàng, nên cả hai hãy bỏ qua cho nhau đi."

Ji Yong càng ôm cậu chặt hơn nữa, hắn cũng nhớ cậu. Từ khi cậu yêu hắn thì nguy hiểm toàn xảy ra với cậu, hắn đau lắm.

Seung Ri đẩy hắn ra

"Em muốn đi dạo."

"Ừ." Ji Yong gật đầu rồi dìu cậu ra ngoài bệnh viện, đi lại ở sân cho thoải mái đầu óc. Sau đó Seung Ri trở lại giường bệnh, còn Ji Yong đi mua đồ ăn cho cậu tẩm bổ.

Một lúc sau y tá vào đem thuốc cho Seung Ri, cô ta cứ nhìn cậu rồi tủm tỉm cười. Seung Ri thấy khó chịu, hỏi luôn

"Cô cười gì thế?"

"Người vừa nãy là anh trai cậu phải không? Cậu có người anh trai tốt thật đấy, nhưng lại không hiểu vì sao ngày nào anh ta cũng đến ngồi ngoài đó mà không thấy vào. Mà lúc nào anh ấy dặn tôi phải chăm sóc cậu cẩn thận, thiết nghĩ hai người cứ như người yêu vậy đó."

"Cô tọc mạch quá rồi đấy." Seung Ri nghiêm mặt

"Tôi xin lỗi. Xin phép ra ngoài." Cô y tá cúi đầu rồi đi nhanh ra ngoài.

Giờ Seung Ri mới biết, trong 5 ngày đó Ji Yong lúc nào cũng ngồi ở bên ngoài. Vậy mà cậu cứ nghĩ hắn đang làm việc không để ý gì tới cậu. Thật là ngu ngốc mà, chỉ vì câu nói của mình mà khiến hắn chỉ dám ngồi ngoài đó mà không dám vào nhìn cậu. Khi Ji Yong trở lại, Seung Ri quát ầm lên

"Này! Anh chỉ vì câu nói của em mà ngồi ở ngoài đó suốt 5 ngày liền sao?"

"Thì tất nhiên là phải về ăn uống rồi tắm rửa chứ. Với cả em nói không muốn thấy mặt anh, lỡ vào rồi em lại đòi chia tay thì... Mà sao em biết anh ngồi ở đó?"

[Nyongtory][Fanfic] Nói yêu đi đừng chờ đợiWhere stories live. Discover now