Chương 6

716 42 25
                                    

Kể từ hôm ấy, cuộc sống ô sin của Vương Nguyên mới chính thức chấm dứt, bắt đầu những chuỗi ngày được bao dưỡng thực sự.

Cũng không biết Vương Tuấn Khải ăn phải thuốc gì mà bỗng nhiên thay đổi như vậy. Hừ hừ, quả nhiên sinh vật giống đực luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.

.

Vương Tuấn Khải là bác sĩ trưởng khoa thần kinh của một bệnh viện tư nhân ở T thị. Mỗi sáng hằng ngày đi làm, đến chiều tối mới trở về, khi nào có ca trực thì sẽ ở lại phòng làm việc. Vương Nguyên vào khoảng thời gian anh đi làm sẽ được tự do hoạt động, không phải ở nhà làm "ô sin" như tuần trước nữa. Mỗi ngày chỉ cần có mặt ở nhà lúc bốn giờ chiều, chuẩn bị bữa tối, nếu Vương Tuấn Khải có hứng thú thì lại "phục vụ". Công việc cũng khá "an nhàn", biết thế lúc trước hắn đã tìm đến người đàn ông đẹp trai này sớm hơn một chút.

Vương Nguyên từ đây cũng được thể nghiệm một cuộc sống như những đôi uyên ương đang yêu nhau. Ví dụ như mỗi khi thức dậy sẽ có một màn hôn chào buổi sáng, hai người cùng rời giường chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp cho bữa trưa, sau đó trước khi đi làm Vương Tuấn Khải sẽ quay lại đặt lên trán hắn một nụ hôn. Những lúc rảnh rỗi sẽ nhắn tin chim chuột ong bướm nhau một lát. Áu áu đúng là ngọt ngào sến súa trết cẩu FA!

"Píp."

Âm thanh tin nhắn truyền đến, Vương Tuấn Khải rời mắt khỏi màn hình máy tính, cầm lên chiếc điện thoại bên cạnh.

"Hôm nay anh không về ăn cơm a?"

Vương Nguyên vốn đã rất quen thuộc với lịch trực của anh, bây giờ đã quá giờ tan tầm một tiếng, đương nhiên sẽ sốt ruột mà nhắn tin.

"Ừm, lát nữa có ca phẫu thuật gấp. Hôm nay về muộn, cậu ngủ trước đi."

"Anh nhớ phải ăn cơm đó nha, đừng uống nhiều café."

Vương Tuấn Khải mỉm cười không trả lời, tắt máy, tiếp tục làm việc.

Năm phút sau, điện thoại lại rung lên.

"Không được. Để em mang đồ ăn đến cho anh. Bao giờ anh phải phẫu thuật?"

"Bây giờ cậu đến còn kịp."

"Đợi em, không được ăn linh tinh trước đâu đấy."

"Biết rồi."

...

Vương Tuấn Khải ngả người về phía sau, ngoài cửa sổ trời đang đổ mưa, những giọt nước rơi trên tấm kính khiến thế giới ngoài kia nhòe đi. Thất thần nhìn vào những mảng màu mờ nhạt trên ô cửa sổ, ánh mắt anh chợt nổi lên những tia phức tạp.

Mưa như vậy còn muốn đi sao?

Không lâu sau bỗng có tiếng gõ cửa, Vương Nguyên khẩu trang kín mít mang một chiếc ô màu lục sũng nước tiến vào, trên tay là hai chiếc cặp lồng giữ nhiệt.

"Đợi lâu chưa?" Đặt cặp lồng lên bàn, tháo khẩu trang, Vương Nguyên cất giọng hỏi cái người nãy giờ vẫn đang ngồi thất thần kia.

Nhìn những giọt nước bết lại trên tóc mái của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cảm thấy ngực mình như có chút gì đó... khang khác.

[Longfic | Khải Nguyên] [Hoàn] - Kẹo bạc hàWhere stories live. Discover now