Chương 25 | Ta muốn có một mái nhà

2K 151 57
                                    

Chương 25 | Ta muốn có một mái nhà

Phòng lạnh ở âm lao là một gian phòng tối kín mít không ánh sáng. Diện tích chưa rộng bằng chuồng bò, vách tường lại dày cả một xích, dựng hẳn ba lớp cửa giam. Trọng Hoa xảy ra vụ án nghiêm trọng nào, cần thẩm tra phạm nhân tội ác tày trời nào, tất cả đều tiến hành ở đây.

"Ngẩng đầu chẳng thấy thần, cúi đầu hết đường ra, một gian phòng lạnh lẽo, nửa đêm vạn quỷ khóc."

Trên chiếc giường đá đâm xương kia, chẳng biết đã có bao nhiêu phạm nhân phơi thây chết thảm. Trong khe gạch dày nặng rét cóng ấy, càng khó biết đã thấm bao nhiêu máu người xưa.

"Các ngươi xử lý nhanh lên, cầm máu lại mau, Quân thượng đã dặn, người này không thể chết được."

Trong phòng giam tối mịt, ngục tốt đang nóng nảy chỉ huy thuộc hạ. Dược tu dưới quyền gã chạy tới chạy lui trong ngục, vội vã lấy linh dược và pháp khí, vài đồ đệ khác thì hối hả bưng nước lau máu ra ngoài đổ.

Ngục tốt vỗ trán than thở: "Trời ạ, Vọng Thư quân xuống tay cũng quá độc ác rồi, chuyện gì vậy không biết..."

Đang bận đến sứt đầu mẻ trán, chợt nghe bên ngoài có người hô to: "Hi Hòa quân đến —"

Ngục tốt suýt nữa cắn đứt lưỡi của mình.

Vọng Thư đến, Vọng Thư đến, Vọng Thư đi, Hi Hòa đến, bộ hai người này là mặt trời mặt trăng mọc phía Đông lặn phía Tây thay nhau hành hạ Cố Mang tới chết mới thôi à?

Lẽ ra chỉ là một tên phản đồ, giết thì giết quách đi, phạm nhân vào phòng lạnh thẩm vấn có mấy ai sống sót trở ra đâu? Nhưng Quân thượng lại khăng khăng bảo rằng phải giữ mạng người này, thế nên hai lão gia quý tộc cứ việc chơi thỏa thích, kẻ xui xẻo phải dọn bãi chiến trường toàn là gã!

Lòng thì oán thầm, ngoài mặt lại trưng ra nụ cười niềm nở nhất đón chào: "Ôi chao, Hi Hòa quân ngài đến rồi, ngài xem thuộc hạ bận tối mặt luôn nè, không thể tiếp đón ngài từ xa, vẫn mong Hi Hòa quân thứ tội, đừng chấp nhặt với..."

storminguyen.wordpress.com

Chữ "thuộc hạ" còn chưa nói ra miệng, Mặc Tức đã nhấc tay cắt lời gã, ánh mắt chẳng hề nhìn gã mà hướng thẳng vào trong phòng lạnh.

Ngục tốt vội hoảng hốt khuyên can: "Hi Hòa quân, không vào được đâu. Bây giờ y mình đầy thương tích, thần trí cũng không tỉnh táo, cho dù ngài muốn thẩm vấn y —"

"Ta muốn gặp y."

"Nhưng mà Hi Hòa quân..."

"Ta nói ta muốn gặp y." Mặc Tức giận dữ quát: "Nghe không hiểu à?!"

"..."

"Tránh ra!"

Ngục tốt nào dám cản nữa, vội vàng xoay người tránh đường cho Mặc Tức, còn mình thì lẽo đẽo theo sau.

Phòng lạnh rét căm căm.

Một ngọn lửa xanh nhạt chập chờn trong chân đèn đầu lâu, là nguồn sáng duy nhất của nơi này. Cố Mang nằm trên giường đá, áo tù màu trắng đã nhuốm đỏ, còn có máu loãng nhỏ tí tách từ miệng vết thương, sắc mặt y nhợt nhạt phát sợ, đôi mắt cũng rời rạc mở to.

[Đam mỹ] Vết nhơWhere stories live. Discover now