Chương 43 | Ngươi dùng ta đi

992 76 24
                                    

Chương 43 | Ngươi dùng ta đi

Lúc Mặc Tức đi tới sảnh chính, Cố Mang đã ở đó.

"Sáng sớm thuộc hạ nói với y vài câu, mặc dù y vẫn lạnh nhạt xa cách, nhưng ít ra không trốn nữa." Lý Vi nói: "Coi bộ y đã quen rồi, bắt đầu từ ngày mai, thuộc hạ sẽ sắp xếp chút chuyện cho y làm."

Bóng hình nghiêm nghị cao lớn của Mặc Tức lẳng lặng đứng trước cửa sảnh hồi lâu, nét mặt trông chẳng vui chút nào, lát sau lạnh lùng hỏi: "Sao người này lại ngồi chỗ của ta?"

Chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê (1) ở sảnh chính là nơi Mặc Tức dùng bữa, tuy rằng thường ngày đặt hai vị trí, nhưng vị trí kia vẫn luôn bỏ trống, xưa giờ chưa có ai ngồi cả. Lúc trước có người hầu không hiểu chuyện định dọn cái ghế trống này đi, nào ngờ chọc cho Hi Hòa quân cực kỳ không hài lòng. Đám hạ nhân có hai suy đoán, thứ nhất, vị trí này giữ lại cho công chúa Mộng Trạch. Thứ hai, chủ thượng chỉ mắc chứng rối loạn cưỡng chế thích đối xứng mà thôi. Đương nhiên đáp án rốt cuộc là gì, ngay cả Lý Vi cũng không biết.

(1) Gỗ hoàng hoa lê (gỗ sưa): Loại gỗ nổi tiếng đắt giá vì được vua chúa Nhà Minh và Nhà Thanh rất thích sử dụng làm đồ nội thất cung đình. Màu sắc đỏ, tím, vàng tùy vùng sinh trưởng, nhưng có chung đặc điểm là gỗ rất thơm và màu đẹp bóng (theo wiki).

Về phần vị trí còn lại, đó vẫn luôn là chỗ ngồi của Mặc Tức.

Nhưng giờ phút này đây, Cố Mang đang thản nhiên ngồi ở vị trí của Mặc Tức, còn ngoảnh đầu hờ hững nhìn hắn.

Mặc Tức đanh mặt, nói: "Huynh đứng lên."

"..."

Lý Vi ho nhẹ một tiếng, vội qua nói với Cố Mang: "Mau đứng lên, chủ thượng giận rồi kìa."

"..." Cố Mang nhăn mày, không hiểu "chủ thượng" là gì cho lắm, Lạc Mai biệt uyển chỉ có khách quan và quản sự thôi. Y quan sát Mặc Tức một hồi, còn tưởng chủ thượng là tên của Mặc Tức, bèn hỏi: "Ngươi tên chủ thượng hả?"

Nhìn điệu bộ trơ lì của ai kia, ấn đường của Mặc Tức càng nổi lửa. Hắn không đáp, bước qua cúi đầu nhìn Cố Mang: "Ta bảo huynh đứng lên."

Cố Mang không nhúc nhích, Mặc Tức dứt khoát đưa tay xách người, nhưng tay còn chưa đụng đến cổ áo của Cố Mang, đối phương đã nhảy tót xuống ghế, cảnh giác đứng bên cạnh.

Mặc Tức phiền chán Cố Mang thật, nhưng cũng không bắt nạt y quá đáng, bởi vì bản thân hắn rất cao ngạo chính trực, nếu không bị dồn đến giới hạn, tất sẽ không làm ra chuyện gì quá vặn vẹo, lại càng khinh thường trò đẩy người đến kỹ viện như Mộ Dung Liên.

Nhưng bây giờ hắn mới dậy đang cáu, thái độ với Cố Mang tất nhiên kém hơn ngày thường ba phần. Lý Vi thấy vậy, sợ hai người họ nói không hợp một câu sẽ gây ra chuyện gì, bèn cướp lời quở mắng Cố Mang: "Ngươi nhìn ngươi kìa! Dinh thự to thế ngồi đâu chẳng được, sao cứ phải ngồi vị trí tôn quý của Hi Hòa quân, ngươi tưởng ngươi là ai? Sau này liệu mà theo ta học quy củ đàng hoàng nghe chưa! Ngu quá trời!"

Mặc Tức phiền muộn nhíu mày: "Dẫn y xuống đi."

"Vâng."

Cố Mang lại từ chối: "Ta muốn ở đây."

[Đam mỹ] Vết nhơWhere stories live. Discover now