Chương 48.1

8.1K 449 14
                                    


Editor: Tử Y Đằng

Mọi người muốn re-up truyện vui lòng hỏi mình một tiếng! Đây là yêu cầu duy nhất và cũng là chính đáng của một editor phải không ạ???

Hãy ủng hộ Tử Quỳnh uyển bằng cách thả sao nhé! Mọi người cho vài dòng comment ủng hộ tinh thần càng tốt ạ!

Xin cảm ơn cả nhà!

(人'З' ) (人'З' ) (人'З' )



Ánh đèn phòng khách chiếu lên hai người đang ôm nhau. Người con gái được người đàn ông ôm, đôi mắt nhắm chặt, lông mi khẽ run rẩy.

Nụ hôn của người đàn ông chạm tới linh hồn cô gái, cô cảm giác như bay lơ lửng.

Anh vừa hôn cô, vừa nhỏ giọng gọi tên cô: "Tiểu Tích!"

Giọng nói của anh mang theo chút khàn khàn, hơi thở phả vào da thịt khiến cô cảm giác giống như có một dòng điện chạy qua: "Ừm!"

Một tay anh ôm cô, một tay ấn công tắc tắt đèn phòng khách. Căn phòng chìm vào bóng tối.

Cô nằm trong lồng ngực anh, lần đầu tiên cảm thấy bóng tôi không phải lúc nào cũng kinh khủng như vậy. Còn có một cảm giác đầy ấm áp như hiện tại.

Trong bóng tối, người đàn ông thấp giọng nói: "Bất cứ lúc nào không cần sợ, anh sẽ luôn ở bên em!" Anh hôn cô thêm một cái, nghiêm túc nhắc lại: "Anh sẽ luôn ở bên cạnh em!"

Cô ôm chặt Kỷ Nghiêu, cảm nhận hơi ấm từ người anh. Cô gật đầu một cái, cả người lại rúc vào ngực anh, giống như một chú mèo ngoan ngoãn, khôn khéo.

Anh giữ mặt cô lại hôn thêm lần nữa. Nhưng nụ hôn này không cuồng nhiệt như vừa rồi mà lại dịu dàng, nhẹ nhàng mang theo sự an ủi.

Anh nếm được vị mặn từ khóe mắt cô chảy xuống khóe miệng. Anh dịu dàng hôn hết những giọt nước mắt của cô, dịu dàng nói: "Muốn khóc thì khóc đi!" Nói xong, anh ôm cô thật chặt.

Được anh ôm chặt trong lồng ngực, Hàn Tích mới thật sự cảm thấy an toàn.

Cô cảm thấy mình giống như một đứa bé được mẹ yêu thương, rốt cuộc có thể không chút cố kị mà khóc to thành tiếng. Hàn Tích khóc mệt, ngẩng đầu hôn lên môi Kỷ Nghiêu, học dáng vẻ anh vừa hôn cô.

Nụ hôn của cô không hề có quy tắc, nói là hôn môi lại giống như đang phát tiết. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kỷ Nghiêu cũng đẩy Hàn Tích ra, anh tựa vào tường, há miệng thở dốc. Vậy mà cô gái giống như tiểu yêu tinh, không hề có ý định bỏ qua cho anh.

Cô lại tiến lên, hai tay vòng lên cô anh. Kỷ Nghiêu nghiêng đầu tránh thoát đôi môi cô, buồn bực nói: "Em muốn chết hả?" Giọng nói anh trầm thấp, mang chút kiềm chế khó nén.

Nhưng tiểu yêu tinh lại không nghe lời, và nhìn anh, lại tiếp tục tiến lên.

Kỷ Nghiêu bị cô náo loạn không biết làm thế nào, ôm ngang cô lên, ném xuống ghế salon, từ trên cao nhìn rõ: "Em để anh bình tĩnh lại một chút!" Nói xong, anh nhanh chóng vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

[EDIT] [HOÀN] Trân Quý Em Như Mạng - Trương Tiểu TốWhere stories live. Discover now