Chương 11 ☑ Là người may mắn nhất

329 36 2
                                    


"Này em có vấn đề à? Đây là trò chơi em mơ ước được chơi đó hả?"

Quyền Chí Long không biết nên nói cái gì khi bị Thắng Hiền kéo đi đến chỗ chơi tô màu những bức tượng nhỏ. Xung quanh có vài đứa trẻ được ba mẹ đưa đi chơi, chúng đang chăm chú nhìn Thắng Hiền. Cậu đang rất hứng thú tô vẽ cho bức tượng hình con chim cánh cụt của mình. 

"Chí Long, em hết màu xanh rồi. Anh đi lấy giúp em với."

"...." 

Thắng Hiền đang tập trung rất cao độ với việc tô màu cho chú chim cánh cụt của mình. Quyền Chí Long có nói gì cậu cũng không nghe thấy. Hắn đành tự mình làm giúp cậu "Đã nói là phải cẩn thận đừng để màu dính vào tay mà." Nếu để rơi vào áo nữa thì sẽ không giặt ra được. 

"Này, tay bẩn đừng chùi lên mặt."

"Đưa tay đây, anh lau tay cho. Dính vào mắt thì khổ."

Quyền Chí Long cảm thấy hôm nay hắn không khác gì là người trông trẻ. Cẩn thận nhắc nhở cậu từng chút một. Lý Thắng Hiền khi đã hoàn thành tô màu cho bức tượng chú chim cánh cụt cậu mới dám thở ra. Từ nãy đến giờ chỉ sợ một chút cử động mạnh là có thể bị lem màu. Tác phẩm của Thắng Hiền trông cũng chỉ là chú chim cánh cụt với màu sắc bình thường. Nhưng đối với những đứa trẻ xung quanh đây thì là một 'kiệt tác'. 

Một cậu bé đang ngồi tô màu ở bàn bên cạnh trầm trồ "Anh ơi, chim cánh cụt của anh đẹp quá. Trông giống thật đấy."

Lý Thắng Hiền cười "Em thấy đẹp thật à, cảm ơn nhé." Các cô bé cậu bé ở đây còn quá nhỏ để biết cách sử dụng màu nước. Đa số nghịch phá, tô màu lung tung lên bức tượng là chủ yếu. 

Cậu đưa chú chim cánh cụt cho Chí Long "Tặng anh đó."

"Tặng anh ư? Được rồi cảm ơn món quà của em." Đây là món quà đầu tiên Chí Long được tặng. Ngày còn đi học có một vài người cũng đã tặng quà cho hắn. Nhưng những cái đó không có gì đặc biệt và Chí Long cũng chẳng để tâm đến chúng. Còn nhớ mang máng một vài món cũng có giá trị, có thể nói là đắt hơn chú chim cánh cụt này của Thắng Hiền nhiều. Nhưng không hiểu sao đối với Quyền Chí Long thì món quà này mới là có ý nghĩa nhất. 

"Anh không có gì tặng cho em. Không biết là em thích cái gì?"

Lý Thắng Hiền lắc đầu "Không cần, em không cần quà tặng đâu." Bức tượng chim cánh cụt này cũng chỉ là ngẫu hứng cậu chọn thôi. Sau khi tô màu xong thấy màu sắc và đường nét tô cũng ổn nên mới mạnh dạn tặng cho Chí Long. 

Hai người đi dạo chơi một vòng khu trò chơi đến chiều tối thì cùng nhau đi về. Buổi tối cậu không muốn dùng đồ ăn bên ngoài nên Quyền Chí Long đã dừng xe ở chợ để đi mua đồ về nấu cơm. Đã lâu rồi không nhớ lần cuối cùng hắn tự mình đi chợ là khi nào. 

"Anh biết nấu ăn hả?"

"Biết chứ, anh sống một mình lâu rồi. Không biết cũng thành biết nấu thôi."

Nhưng cũng chỉ là những món đơn giản. Hôm nay vì muốn nấu đồ ăn ngon cho Thắng Hiền nên hắn phải xem qua cách làm trên mạng. 

CÁI ĐUÔI NHỎ [NyongTory/Gri]Where stories live. Discover now