Chương 15 ☑ Trúng tuyển

235 29 1
                                    




"Ôi trời, Thắng Hiền sao mặt mũi con lại tệ thế này?"

"....Con không ngủ được."

Trước khi xuống nhà cậu đã tự nhìn bản thân mình trong gương rồi. Thật sự rất tệ hại, chỉ một đêm không ngủ mà bây giờ quầng thâm của cậu hiện ra rất rõ. Bố mẹ và người giúp việc trong nhà còn bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng này của Thắng Hiền.

"Xem mắt của con kia, dì giúp việc lên phòng lấy cho tôi hộp kem che khuyết điểm."

"Mẹ con không cần đâu. Ai lại bôi mấy thứ đó..."

Cả một buổi tối hôm qua Lý Thắng Hiền không ngủ chỉ chăm chăm chờ đợi tin nhắn từ Chí Long. Nhưng cuối cùng vẫn là vô vọng.

"Con hơi mệt thì phải, hay là hôm nay không cần đến công ty cũng được. Bố sẽ giải quyết giấy tờ của con, không nhiều lắm đúng không."

Lý Thắng Hiền gật đầu, căn bản là hôm qua cậu đã phê duyệt xong nhiều bản hợp đồng rồi. Phần còn lại bây giờ khá ít. Bố mẹ ăn sáng xong thì rời khỏi nhà, chỉ còn Thắng Hiền thôi. Cậu lên phòng nhanh chóng thay quần ào để đi ra ngoài.

"Cậu chủ, cậu đi đâu? Không phải đang mệt mỏi sao" Người giúp việc thấy cậu đi thì vội hỏi.

Thắng Hiền gãi đầu "Tôi....muốn đi dạo cho thoải mái hơn."

"À, như vậy cũng tốt. Cậu chủ muốn tôi gọi tài xế không?"

"Không cần, thực sự là không cần."

Lý Thắng Hiền không muốn ai đưa cậu đi cả. Cậu sẽ tự mình đi tìm Quyền Chí Long. Thắng Hiền đi bộ đến xưởng sửa chữa nơi hắn đang làm việc. Nhưng người ta nói hôm nay hắn không đi làm. Hôm nay không phải ngày cuối tuần, không hiểu sao hắn lại không đến đây. Có phải Quyền Chí Long đang lẫn tránh cậu không. Hắn biết rồi cậu sẽ tìm đến đây. Lý Thắng Hiền không bỏ cuộc, cậu đi đến phòng trọ của Chí Long. Nhưng có lẽ hắn cũng biết trước là cậu sẽ đến nhà tìm.

"Anh Chí Long, anh có ở trong nhà đúng không?"

Cậu đương nhiên biết là hắn có ở nhà. Vì cửa không khóa ngoài, nên chắc chắn hắn đang ở bên trong.

"Chí Long, em muốn nói chuyện với anh. Hôm qua chúng ta chưa nói xong mà. Em không chấp nhận chuyện đó đâu....mở cửa cho em đi mà."

Quyền Chí Long ở trong phòng trọ, hắn nghe tiếng gõ cửa và cả tiếng gọi của Thắng Hiền. Nhưng hắn không thể ở mở cửa. Chí Long sợ mình sẽ yếu lòng, sợ sẽ bị cậu làm cho lung lay. Lần này hắn đã quyết định dứt khoát không gặp Thắng Hiền nữa.

Trên sàn nhà bây giờ la liệt là vỏ của những lon bia mà tối hôm qua hắn đã ép bản thân mình uống để say. Nhưng rốt cuộc thì hắn không say cũng không thể ngủ được. Đưa tay lên vò vò mái đầu rối xù của mình, hắn bây giờ đang cảm thấy bản thân mình thất bại vô cùng.

Chí Long vô tình đạp chân trúng cái vỏ lon bia ở bên cạnh, tạo ra tiếng động thật là chói tai. Cửa phòng trọ mỏng dính chất lượng ngăn cách âm thanh vô cùng xấu, Thắng Hiền có thể nghe được tiếng động.

"Em nghe thấy rồi. Em biết anh trong nhà mà. Đừng né tránh em nữa Chí Long!"

Lý Thắng Hiền kiên nhẫn đứng bên ngoài đợi hắn hơn nửa giờ đồng hồ. Nhưng vẫn không nhận được bất cứ hồi âm nào. Cậu đành ra về "Em về đây. Lúc khác em sẽ đến."

CÁI ĐUÔI NHỎ [NyongTory/Gri]Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt